Chị Trần xua tay cười: “Hơn nữa, chị cũng không làm vô ích, Tiêu tổng nói sẽ trả gấp đôi lương cho chị. Hi Hi vừa bước vào năm hai trung học cơ sở, lớp vật lý hơi khó nên chị tích góp chút tiền rồi mời gia sư cho con bé….”
Nhắc đến con cái, chị Trần nói nhiều hơn.
Sau khi đề tài kết thúc, Giang Nguyệt luôn cảm thấy mình đã quên nói gì đó, mãi đến khi Tiểu Diệp thuận miệng hỏi vị thiếu gia què quặt trước đó ở bệnh kia thế nào, cô mới nhớ ra.
“Chuyện là...” Cô nuốt cổ họng: “Gần đây không có cơ hội nói với mọi người, em đã tìm được cha mẹ ruột của mình.”
“Cái gì?!”
Advertisement
Trong sự ngạc nhiên và sững sờ của ba người, Giang Nguyệt kể về những chuyện gần đây của mình, giải thích rõ ràng mọi chuyện kể cả quan hệ của mình và Thịnh Sóc Thành, Thịnh Cảnh Tây.
Khi cô nói xong, mọi người nhìn nhau, biểu cảm trên mặt mỗi người hoàn toàn khác nhau.
“Tóm lại, mọi chuyện là vậy.”
Giang Nguyệt thấy ba người im lặng, có chút không được tự nhiên: “Mọi người không cảm thấy khó chấp nhận sao? Em cũng cảm thấy... Số phận thực sự kỳ diệu.”
Advertisement
Trong thời gian dài, không ai nói một lời.
Giang Nguyệt đợi rất lâu, thấy mọi người đều ngơ ngác như tượng, cuối cùng bất lực nói: “Sao không ai nói lời nào vậy?”
“... Chị Giang Nguyệt, em rất vui.”
Tĩnh Nghi khụt khịt, nước mắt lưng tròng: “Em không giỏi ăn nói, đầu óc cũng không thông minh, không biết nên nói gì, bây giờ nói chúc chị thịnh vượng có phải không thích hợp không?”
Giang Nguyệt sững sờ, cười nói: “Muốn hiểu như vậy cũng không sao.”
Tiểu Diệp dùng mu bàn tay lau mặt, giả vờ cười rạng rỡ: “Khóc cái gì, sau này em sẽ phải ôm đùi chị Giang Nguyệt nhiều hơn nữa! Thịnh tiểu thư, từ nay về sau hãy chiếu cố cho em nhé!”
Mặc dù cô ấy nói như vậy nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt.
Điều này thật tuyệt.
Thật sự tuyệt vời.
Từ nay về sau, chị Giang Nguyệt của họ sẽ không bao giờ cô đơn nữa.
Cô sẽ có một người bố, một người bà, một người anh trai, một cuộc sống tươi đẹp và đủ đầy thuộc về cô.
Họ hạnh phúc cho cô, vui mừng cho cô.
Không biết ai nói “oa” trước, rồi mọi người chạy đến ôm nhau khóc lớn.
Đặc biệt là Tiểu Diệp, người vừa rồi còn giả vờ tươi cười, bây giờ đang khóc như mưa, không còn chút hình tượng nào.
Tĩnh Nghi tùy ý dùng tay áo lau nước mắt, nhưng nước mắt mới vẫn rơi xuống.
Truyện được đă ng tại ứn g dụ ng R ead M e hoặc W e Rea d.
Giang Nguyệt lại rút khăn giấy ra, cùng khóc với họ.
Khung cảnh vừa vui tươi vừa ấm áp.
Chị Trần đứng sang một bên, ánh mắt chua xót, trên mặt hiện lên nụ cười hài lòng.
Cô ấy cũng ôm lấy Giang Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Nguyệt Nguyệt của chúng ta cuối cùng cũng có nơi để dựa vào, sau này chúng ta sẽ càng ngày càng hạnh phúc hơn phải không?”
“Cảm ơn chị, chị Trần.”
Nước mắt Giang Nguyệt rơi xuống, cô ôm chặt lấy chị Trần: “Em làm được, chị không cần lo lắng cho em.”
Đôi mắt cô đẫm lệ, cô nhìn khoảng không hồi lâu rồi cúi mặt xuống và che mắt, khóe môi nhếch lên ban đầu dần dần hạ xuống.
Vào lúc này, lẽ ra cô phải cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng vì sao trong lòng vẫn có một loại cảm giác mơ hồ khó hiểu?
Cô không biết.
Những ngày sau đó, cô khó ngủ hơn trước, thường mở mắt cho đến bình minh, tinh thần của cô đặc biệt uể oải.
Trằn trọc, cuối cùng thức dậy vào ban đêm.
Cô theo thói quen lắc lắc lọ thuốc, phát hiện ngay cả melatonin cũng uống hết rồi.
Kết quả của việc ngủ không ngon là cô không thể vực dậy tinh thần, lúc diễn kịch cũng bắt đầu phân tâm, đến khi diễn viên diễn cùng nhắc nhở cô, cô mới biết phải bắt đầu đọc thoại.