“Cảm ơn bố, con thật sự cảm ơn mọi người.” Giang Nguyệt hít sâu một hơi, giọng nói cao lên:
“Con chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể có một cuộc sống như vậy, một người bà, một người bố, một người anh trai yêu thương con và một người mẹ vĩ đại đã từng liều mạng muốn sinh ra con.”
Cô nâng ly lên, trang trọng như thể đang phát biểu nhận giải tại lễ trao giải: “Con là một người rất xấu, có thể có một gia đình nh mọi người, cuộc sống của con đã không hối tiếc.”
Giang Nguyệt mím môi, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ.
Rõ ràng mới nói hai câu, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi, cô không thể nói được nữa, nếu không cảm xúc của cô sẽ mất khống chế, sẽ nói ra những lời trái ngược với nội tâm của mình.
Một suy nghĩ cực kỳ kìm nén và tiêu cực dâng lên trong tâm trí cô, cô nhịn một lúc lâu mới nuốt xuống những lời tuyệt vọng mà mình muốn nói.
Cô khống chế bản thân, răng nghiến chặt, không nói thêm lời nào nữa.
Bệnh tình tra tấn nhiều lần đã khiến Giang Nguyệt trở thành một cái hồn không giống người cũng chẳng giống quỷ, bây giờ còn phải đeo mặt nạ vì những người cô yêu thương, ngụy trang như thể cô đã khỏi hẳn bệnh.
Cô là một bệnh nhân tâm thần, không nên làm tổn thương những người yêu thương cô nữa.
Trình Nghênh Xuân đau lòng nhìn cô: “Đang yên đang lành, sao lại khóc?”
Mặt Giang Nguyệt rơi nước mắt, nhưng khóe môi lại nhếch lên: “Cháu cảm thấy mình quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức không chân thật. Bà ngoại, bà mau véo cháu một cái.”
“Cô bé ngốc nghếch.” Nghe vậy, Trình Nghênh Xuân mỉm cười thở dài:
“Cái này có gì mà thật hay không? Cháu vốn thuộc về nơi này, chúng ta vốn là người nhà của cháu.”
Giang Nguyệt cố gắng mỉm cười, nũng nịu với bà: “Cháu biết bà thương cháu.”
Trình Nghênh Xuân cọ mũi cô: “Cháu là cháu gái bà, không thương cháu thì thương ai? Đừng khóc nữa, mũi đỏ hết rồi.”
Thịnh Cảnh Tây ngồi bên cạnh luôn hoài nghi rằng mình nghe được giọng nói nghẹn ngào của Giang Nguyệt, nhưng nụ cười trên mặt cô rất thoải mái và tự nhiên.
Có điều gì đó không thích hợp, nhưng rốt cuộc chỗ nào không thích hợp thì Thịnh Cảnh Tây không thể nói rõ được.
Cho dù có quan hệ huyết thống thì họ cũng chỉ quen biết nhau một thời gian ngắn, cho dù có thể hòa hợp với nhau thì cũng không tránh khỏi có khoảng cách.
Cơm nước xong, trong lúc mọi người dọn dẹp, Thịnh Cảnh Tây đi đến khoảng sân bên ngoài biệt thự gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ Nhiên.
Số điện thoại là lần trước khi ăn lẩu anh ta lưu lại, không nghĩ tới còn có thể phát huy tác dụng.
“Anh bạn, anh có thời gian tới đây một chuyến không? Em gái tôi nhìn có chút không thích hợp.”
Trước khi đi, Giang Nguyệt còn tặng cho Thịnh Sóc Thành một món quà do chính mình chuẩn bị, là một lon trà quý được bạn bè ở nơi khác đóng phim gửi về.
Mùa đông là mùa thích hợp nhất để thưởng trà, Thịnh Sóc Thành cười tủm tỉm nhận lấy, còn khen cô có lòng.
Trình Nghênh Xuân càng luyến tiếc cô, lôi kéo cô muốn ở lại đây một đêm, nhưng Giang Nguyệt nói mình còn có việc, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến bà nghỉ ngơi.
Nghe xong, Trình Nghênh Xuân cũng sợ làm chậm trễ tiến độ công việc của cô, đành phải lưu luyến buông cô ra, trước khi đi lại ôm cô một hồi lâu, giống như niềm vui và an ủi khi nhận được kho báu quý giá nhất.
“Hôm nào lại đến chỗ bà ngoại chơi nhé.”
Vừa rồi, tin thần và nhận thức của Giang Nguyệt hơi không bình thường, cô phản ứng một lúc rồi mới mỉm cười gật đầu đồng ý.
Cô vẫn mỉm cười, lời nói cử chỉ đều đáp lại một cách thích đáng, nhưng một cảm giác hoảng loạn và thất thường mờ nhạt khiến cô cảm thấy cơ thể mình ngày càng không thuộc về mình.
…