Khi biết tin này, Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, không chút kinh ngạc: “Em lại định bỏ rơi tôi à?”
Giang Nguyệt: “... Đừng nói đáng thương như vậy, chỉ một đêm mà thôi.”
Tĩnh Nghi đã nói như vậy, cô thật sự không nỡ phá hỏng hứng thú của cô nhóc.
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Em sợ cô ấy buồn, không sợ tôi buồn.”
Advertisement
… Tốt lắm, một vụ bán thảm thành thói quen rồi.
Dù thế nào đi nữa, Giang Nguyệt cũng đã hứa với Tĩnh Nghi tối nay ở cùng với cô ấy nên sẽ không đổi ý, đồng thời nói rằng anh có thể đặt cùng một khách sạn với cô, ngoại trừ thời gian ngủ thì họ sẽ ở cùng nhau.
Nghe vậy, Tiêu Kỳ Nhiên không ép buộc nữa mà chỉ nói đồng ý, đưa cô đến một nhà hàng Pháp như đã nói trước đó.
Anh đã đúng, nhà hàng này đúng thật như những gì anh nói, mùi vị rất chân thực, không khí bên trong nhà hàng cũng rất tuyệt, có một nghệ sĩ violin đang chơi nhạc.
Để bù đắp cho những hối tiếc trước đây, Tiêu Kỳ Nhiên đặc biệt xin một cây nến.
Sau khi người phục vụ thắp nến cho hai người họ, mỉm cười nói bằng tiếng Pháp rằng họ cứ từ từ dùng bữa, Giang Nguyệt không khỏi cười lớn:
“Bữa tối dưới ánh nến à?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô gái đang không nhịn được cười đối diện, trả lời cô: “Nếm thử xem có nhiều khác biệt so với tôi làm không.”
Giang Nguyệt cắn một miếng bít tết, nếm thử một miếng thịt bò, sau đó cười nói: “Khác biệt thật sự rất lớn.”
“Có gì khác?”
“Khác biệt là có thê mhai ngọn nến.”
Tiêu Kỳ Nhiên cũng nghiêm túc gật đầu: “Khi về tôi sẽ nhờ Tiết An mua thêm nến, như vậy sau này mọi chuyện vẫn như đút.”
…
Sau bữa tối, Giang Nguyệt đi vệ sinh trước, Tiêu Kỳ Nhiên nói sẽ đợi cô ở bên ngoài.
Cô đi vệ sinh xong thì trang điểm lại.
Một ít son bóng đã bị ăn mất, trông cô kém xinh hơn một chút, cô lấy thỏi son trong túi ra, tô điểm cho đôi môi hoàn hảo rồi xoay người đi ra ngoài.
Mở cửa ra, gió ở Lyon lạnh hơn gió ở Bắc Thành, cô không khỏi rụt cổ lại, ngước mắt lên tìm bóng dáng của người đàn ông.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, đôi mắt cô hơi run lên.
Tiêu Kỳ Nhiên dựa vào cửa xe, ánh mắt dịu dàng như ánh đèn đêm của thành phố.
Anh mặc một bộ âu phục và một chiếc áo khoác ngoài màu đen, trông cực kỳ tao nhã và thanh lịch.
Đứng trên đường phố nước Pháp, anh dường như là hiện thân của sự lãng mạn, những làn gió xuyên qua nhưng không làm phiền anh.
Vẻ mặt của anh như rất bất cần, anh lấy bật lửa từ trong túi ra rồi châm lửa.
Giang Nguyệt đi tới, anh đứng thẳng người, nhét bật lửa lại vào túi áo khoác.
Khi cô đến gần hơn, cô vòng tay qua eo anh, nhỏ giọng nói: “Không được hút thuốc, hút thuốc sẽ không hôn.”
Một lời cảnh báo vô nghĩa không có tác dụng răn đe, nhưng hành động lại có sức mạnh rất lớn.
Anh thản nhiên cười: “Tôi không hút thuốc, chỉ thấy hơi chán thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!