“Nếu để cho Thịnh tổng biết anh đã huỷ hoại em, sau đó ông không yên tâm giao con gái cho anh, anh phải làm thế nào bây giờ?”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc hỏi, Giang Nguyệt chớp mắt, trong lòng cô đột nhiên có chút xấu hổ, cô ngang ngược cứng miệng:
“Anh Tiêu đúng là mỗi ngày mỗi khác, lúc trước anh còn nói anh có kiên nhẫn đợi em, kết quả còn chưa yêu đương được mấy ngày, anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.”
Nói xong, cơn giận của cô dâng lên, cô một lòng muốn thoát khỏi vòng tay của anh, lại bị ngời đàn ông ôm chặt lấy.
“Buông em ra, đồ gian thương chỉ nhìn cái lợi trước mắt.”
“Được rồi, em tích khẩu đức đi, bố của em cũng là một thương nhân đấy.”
“… Ông ấy là một thương nhân lương thiện, còn anh là gian thương.” Giang Nguyệt dừng một chút, mặt không đổi sắc nói: “Hai người không thể so sánh được.”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô một cái, anh không muốn giảng đạo lý “Vô thương bất gian” với cô, anh càng không muốn giảng giải với cô thủ đoạn của Thịnh Sóc Thành khi còn trẻ tàn nhẫn đến mức nào, mà anh đem đề tài chuyển lên hai người họ một lần nữa.
“Vậy ý của em là, bây giờ chúng ta đang hẹn hò?”
Giang Nguyệt sững sờ, kịp phản ứng lại mình vừa nói gì, lúc này cô mới ảo não rơi vào cái bẫy của anh.
“Trước tiên cứ chậm rãi yêu đương, chuyện kết hôn tính sau.” Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên mỉm cười: “Cái này sao có thể tính là không kiên nhẫn chứ?”
Anh nói một cách thoải mái, nhưng Giang Nguyệt biết, đây không phải là ý nghĩ bất chợt của anh.
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, nhưng cô vẫn do dự nói: “Nhưng em vẫn không muốn gả vào một gia đình hoàn toàn không coi trọng em.”
Cô không nói quá thẳng thừng ra, nhưng ý tứ trong lời nói đã đủ rõ ràng rồi.
Ở trong tình yêu, cô là một cô gái nhỏ, chỉ muốn nghe những lời ngon tiếng ngọt, cô cũng muốn giống như công chúa nhận được sự chúc phúc của tất cả mọi người, cô muốn cùng người mình yêu vui vẻ hạnh phúc mãi mãi ở bên nhau.
Nhưng Tô Gia Lan không thích cô.
Cô không muốn để Tiêu Kỳ Nhiên ở giữa thấy khó xử, cô cũng không muốn bản thân chịu uỷ khuất, vừa nghĩ như vậy cô lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái
“Giang Nguyệt, nếu đây là nỗi lo lắng cuối cùng của em, vậy anh có thể nói rõ ràng với em.”
Giang Nguyệt nhìn anh, đợi câu tiếp theo của anh.
“Bố anh đã nói rõ rằng ông ấy coi trọng chúng ta, ông ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh… Em biết không, ông ấy không có lập trường.”
“Về phần mẹ của anh, có phải anh vẫn chưa kịp nói với em không?”
Tiêu Kỳ Nhiên xoa xoa đầu cô, nhìn hai mắt của cô: “Bà ấy muốn giáp mặt xin lỗi em, không biết em có thời gian gặp bà ấy một lần hay không?”
Giang Nguyệt sửng sốt hai giây.
Tô Gia Lan vẫn luôn bắt bẻ cô, lại bất mãn khắp nơi với cô, làm sao có thể nói xin lỗi như vậy chứ? Anh nhất định là đang lừa cô.
“Anh lại lừa em.” Giang Nguyệt hoàn toàn không tin.
“Là thật.”
Tiêu Kỳ Nhiên ôm eo cô hơi siết chặt lại, tiếp tục chậm rãi nói với cô.
“Bà ấy là một người phụ nữ bị ràng buộc bởi lễ giáo và quy củ quá lâu. Đến tuổi kết hôn, bà lại bị bố mẹ giao cho kỳ vọng và trách nhiệm, phải là một hiền thê lương mẫu, một người vợ hiền chu toàn mọi thứ… Đương nhiên, bà ấy thật sự đã làm được.”
“Không thể nghi ngờ, bà ấy là một người vợ tốt, một người mẹ tốt, một người phụ nữ tốt. Nhưng bà ấy chưa bao giờ sống vì bản thân dù chỉ một ngày.”
Giang Nguyệt yên lặng nghe.
“Trước khi kết hôn số lần bà ấy và bố của anh gặp nhau thậm chí còn không quá ba lần. Cũng chỉ bởi vì hai bên bố mẹ hài lòng với của gôn sự này nên mới kết hôn. Bà ấy vốn dĩ đã chuẩn bị tốt để gả vào nhà họ Tiêu, phải làm một người vợ hiền huệ, kết quả lại phát hiện tim của chồng của mình sớm đã thuộc về người khác.”
Giang Nguyệt nhớ rõ, người phụ nữ dịu dàng nằm trong phòng bệnh kia.
Vẻ mặt cô trong nháy mắt khiếp sợ: “Mẹ anh… không nghĩ tới chuyện ly hôn sao?”
“Không có, bởi vì điều kiện tiên quyết mà anh vừa nói, bà ấy là một người phụ nữ bị quy củ ràng buộc quá lâu rồi. Bà ấy lo lắng nếu phản kháng sẽ mang lại thanh danh không tốt cho gia tộc, sẽ khiến cho bố mẹ thất vọng, sẽ khiến cho bản thân bị người ngoài chế giễu. Vì vậy bà ấy thà rằng giữ một người đàn ông không đặt tâm tư lên người mình, cũng không dám mở miệng nói ly hôn.”
Nghe đến đó, trong lòng Giang Nguyệt có chút thổn thức.
“Trong triết lý của bà ấy, khiến cho tất cả mọi người hài lòng cũng như ngưỡng mộ, mới là một cuộc đời hoàn chỉnh chính xác. Cũng vì vậy nên bà ấy mới làm nhiều chuyện đáng giận như vậy, nhưng đồng thời, bà ấy cũng rất đáng thương, bởi vì từ đầu đến cuối bà ấy đều không có một ngày nào thuộc về mình.”
Bà ấy là một người vợ, một người mẹ, một người phụ nữ, duy chỉ không phải là Tô Gia Lan.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!