Kỷ Trường nói: "Cho nên ngươi đừng lấy con trai ngươi ra làm cớ nữa, chính bản thân ngươi muốn trở về thì đúng hơn đấy. Bởi vì ngươi chưa được sống đủ, ngươi giấu nhẹm số tiền kia cả đời nhưng về già lại không được hưởng, thế nên ngươi muốn về hưởng thụ xong mới bằng lòng siêu thoát."
Dường như đã bị nói trúng tim đen, bà cụ mặc áo liệm vừa nhặt bộ răng giả của mình lên vừa thều thào: "Ta chưa kịp nói thôi, chưa kịp nói thôi...
Túc Bảo đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bé suy luận từng chút một, nói: "Bởi vì bà vẫn còn nhiều tiền chưa dùng hết nên bà không chịu siêu thoát. Bà không chịu báo mộng sau khi chết là vì bà muốn sống lại để tự mình tiêu hết số tiền đó, do đó bà mới muốn cướp thân xác của mẹ cháu... Là vậy đúng không?”
Bà cụ bắt đầu sốt ruột: "Không phải vậy, báo mộng cũng cần có thời gian mà, số người muốn báo mộng đầy ra đó, đâu đến lượt ta đâu! Ta... Con ta sắp bán nhà cũ rồi còn gì, chẳng qua là ta sốt ruột quá thôi!"
Hơn nữa muốn báo mộng thì phải tốn âm đức, vậy là bà †a còn phải vất vả kiếm âm đức nữa...
"Ta vì con ta thật mà..." Bà ta cãi chày cãi cối: "Thật mà, ta vì con ta thật..."
Kỷ Trường giơ tay lên, một lá bùa màu vàng bay đến, bịt kín miệng bà cụ lại.
Sốt ruột? Vì con trai ư?
Những oán linh lang thang ở nhân gian thường người thân sẽ không nhìn thấy, cũng không cách nào để báo mộng cả.
Có lẽ sẽ phải mất đến hàng chục, hàng trăm năm để chờ đợi cơ hội này, nhưng nếu ngoan ngoãn đến địa phủ, trả một chút âm đức để báo mộng thì kể ra còn nhanh hơn so với khi bà ta lang thang trên nhân gian nhiều.
Thực chất bà ta chỉ là một kẻ ích kỷ mà thôi.
'Yêu tiền, giữ tiền, đến chết cũng không chịu nói cho con trai biết chuyện mình chôn mấy cây vàng, đến khi chết rồi thì mới phát hiện tiền thật sự không mang theo được.
Kỷ Trường cụp mắt nhìn Túc Bảo: "Túc Bảo nghĩ nên giải quyết chuyện bà cụ thế nào?”
Túc Bảo nghiêm túc nghĩ ngợi. Số tiền đó nhiều quá trời quá đất! Nghĩ đến bao lì xì của mình... Túc Bảo thấy xót cả ruột.
Nếu bé bị người khác lấy mất tiền của mình thì bé cũng sẽ rất khó chịu.
Túc Bảo nói: "Vậy... Vậy thì nói cho con trai của bà cụ để chú ấy đào mấy cây vàng lên, như vậy chú ấy không cần bán nhà bà cụ mà vẫn có thể mua nhà mới rồi."
Kỷ Trường gật đầu: 'Ừ... Sau đó thì sao?"
Quan trọng nhất là xử lý bà cụ này như thế nào.
Túc Bảo không nghĩ gì nhiều, trả lời: "Giống như dì vỡ bụng hồi nãy vậy, đưa thẳng đến Phong Đô là được rồi ạI"
Người có nơi dành cho người, quỷ cũng có nơi dành cho quỷ, đơn giản mà!
Kỷ Trường không khỏi buồn cười, nhóc con này còn biết suy một ra ba nữa chứ.
Thật ra vẫn còn một cách là thu bà cụ, biến bà ta thành sát khí rồi thu về hồ lô linh hồn nhằm làm tăng thêm sức mạnh của bé.
Hẽ là linh hồn lang thang ở nhân gian trái với quy định thì ai gặp cũng có thể giết sạch.
Tuy nhiên, Kỷ Trường vẫn không tiết lộ gì thêm mà lấy lá bùa vàng ra, hỏi: "Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, ta sẽ giúp. ngươi báo mộng con trai và thú thật với cậu ta chuyện mấy. cây vàng, ngươi chỉ cần nói cho ta biết tên và địa chỉ của con trai ngươi là được."
Bà cụ mặc áo liệm mấp máy môi, bà ta không đồng ý làm vậy.
"Ta muốn tự mình nói cho con trai ta biết, ta còn muốn gặp nó nữa... Đây là chuyện bình thường của đời người, mẹ
muốn gặp con là chuyện bình thường của đời người mà..."
Túc Bảo không kìm được ngắt lời bà ta: "Đúng là chuyện bình thường của đời người, nhưng bây giờ bà là quỷ mà!”
Thế nên công thức này quá vô lý!
Bà cụ: "???"
Thế mà cũng được à?
Bà ta còn định biện minh gì thêm nữa nhưng Kỷ Trường đã phất tay: "Không nói thì thôi, đằng nào ta cũng không có trách nhiệm quản tiền tài, ta chỉ quản âm quỷ mà thôi."
Hắn vừa dứt câu thì chân của bà cụ biến mất một nửa, bà cụ sốt vó lên ngay, vẫn ngoan cố biện giải.
Chỉ đến khi cổ cũng biến mất, cuối cùng bà cụ mới đành thú thật họ tên và địa chỉ của con trai mình.
Bà ta thật sự muốn tự mình tiêu hết số tiền đó nhưng nếu nguyện vọng này chẳng thể thành sự thật thì cho con trai còn
đỡ hơn là cho người ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!