“Con, con thật lòng muốn thay Cẩm Ngọc hiếu kính với bác, chăm sóc bác...Mọi người đồng ý cho con vào nhà họ Tô làm người giúp việc cũng được...Con làm trâu làm ngựa báo đáp mọi người!”
“Cầu xin mọi người..."
Thái độ của Bối Thần Vũ vô cùng hèn mọn, liên tục cầu xin.
Túc Bảo bỗng nói xen vào: “Dì này, rốt cuộc dì muốn chăm sóc cho bà ngoại con hay cậu cả của con thế ạ?”
“Sao dì luôn lén liếc nhìn cậu cả của con?”
Tuy Bối Thần Vũ cụp mi nhưng thi thoảng lại lén nhìn Tô Nhất Trần.
Người lớn khá cao nên không trông thấy, nhưng cô bé là trẻ con nên tầm mắt cô bé ngang với tầm mắt của Bối Thần Vũ đang quỳ.
Ánh mắt của dì này không thành thật chút nào.
Bà cụ Tô nghẹn họng, muốn làm con gái nhà họ Tô đã đành, lại còn dòm ngó con trai của bà?
Cô ta đang mộng tưởng hão huyền cái gì thế??
Bối Thần Vũ sửng sốt, vội phủ nhận: “Không, con....con không...Con liếc nhìn vì sợ anh Nhất Trần không vui...”
Túc Bảo tốt bụng nhắc nhở: “Nhưng ở nhà con, bà ngoại con mới là người có quyền to nhất nhai!”
Mọi người '..." Tô Nhất Trần: “..."
Bối Thần Vũ bất an cắn môi: “A...xin lỗi, con sai rồi....con là người đến từ huyện nhỏ, không hiểu những quy tắc này, con đã làm trò cười cho bác và mọi người rồi”
Cô ta dập đầu: “Xin lỗi lão phu nhân, xin lỗi!”
Bà cụ Tô câm nín bước sang một bên, đây là thời đại nào rồi mà hở ra là quỳ với dập đầu thế này...
Làm như thể nhà họ Tô bắt nạt người khác không bằng.
Bà hối hận muốn chết, ngày ấy tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều mải lo đến việc chữa trị cho Ngọc Nhi nên không để ý đến Bối Thần Vũ này, hơn nữa cô ta luôn tìm Ngọc Nhi lúc Ngọc Nhi ở một mình.
Bà cụ Tô không ngờ Bối Thần Vũ là loại người như này, nếu biết thì ban nãy bà nhất định không đồng ý cho cô ta tới nhà.
“Bối Thần Vũ, cô đứng dậy đi, ngồi xuống nói chuyện.” Bà cụ Tô nói nhưng vẫn đưa mắt nhìn chú Nhiếp để ra hiệu cho chú ấy nhanh chóng tiễn khách.
Bối Thần Vũ lắc đầu: “Không ạ, con không ngồi đâu, quần áo trên người con vừa cũ vừa bẩn, đừng để con làm bẩn ghế sofa...
Nói xong, cô ta nhìn xung quanh rồi nói nhỏ: “Hóa ra nhà của Cẩm Ngọc như thế này...Hình như giống với trên TV...Không như nhà của con....nhà con vừa nhỏ vừa bẩn...”
Bà cụ Tô:
Cô ta chỉ đang nói bâng quơ thôi hả??? Túc Bảo bỗng nhiên thốt lên: “Dì ơi, có phải nhà dì rất mất vệ sinh không? Quần áo bẩn sao không giặt mà vẫn mặc? Tại sao nhà bẩn không dọn dẹp?"
Bối Thần Vũ
Túc Bảo: "Quần áo dì mười ngày rồi không giặt hay sao mà ngồi lên sofa lại có thể làm sofa bẩn?"
Bối Thần Vũ: “...” Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Con biết rồi, nhà dì không có thói quen tắm và giặt đồ đúng không? Con nói nè, đây không phải thói quen tốt đâu dì, cứ vậy thì trên đầu sẽ có con chí đó nha!! Nhà dì vẫn nên thay đổi thói quen này đi...”
Bối Thần Vũ: “...."
Mọi người cố nhịn cười, trẻ con đúng là nghĩ sao nói vậy, làm trẻ con thật tốt biết bao!
Chú Nhiếp mỉm cười: “Cô Bối, các cụ có câu chó không chê chủ nghèo, con không chê mẹ xấu. Không thể lấy gia cảnh gia để so sánh được. Lát nữa lão phu nhân của chúng tôi có việc phải ra ngoài, tôi tiễn cô về trước nhé!”
Bối Thần Vũ lập tức cắn môi, mặt trắng bệch, nói: “Bác ơi, con sai rồi....con không nên tới làm phiền gia đình bác, con thật đáng chết, xin lỗi...”
Lời thì nói với bà cụ Tô nhưng dứt lời cô ta lại nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tô Nhất Trần một cái, sau đó lập tức cúi đầu như thỏ con đang sợ hãi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!