Túc Bảo nhìn chằm chằm cụ rùa, nhìn hồi lâu. Tô Nhất Trần ngồi xổm xuống, hỏi: “Sao thế?”
Túc Bảo chỉ vào rùa đen: “Bên trên có nói, có người muốn thi xây mộ với Túc Bảo.”
Tô Nhất Trần: “...”
Chủ đề này vẫn chưa dừng lại hả?
Giây tiếp theo, lại thấy Túc Bảo cất cụ rùa đi, sung sướng chạy về.
Chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai thì kiểu gì cũng sẽ xảy ra thôi, bé con vẫn rất lạc quan, trước thế nào thì giờ vẫn là thế đó.
“Cậu cả mau lên, bà ngoại đang chờ cậu về uống trà chiều đó!”
Tô Nhất Trần: “...”
Ngày mười bốn tháng bảy đang tới gần, sau khi qua Thất Tịch, tháng bảy âm lịch luôn mang đến cho người †a một cảm giác khó tả.
Túc Bảo làm túi ngải cứu tặng cho tất cả mọi người, 'Tô Nhất Trần là hình thoi, ba là hình vuông, bà ngoại là hình trái tim, đám Hân Hân thì lại là hình ngôi sao.
Còn những người khác, Túc Bảo đã nhờ Tô Nhất Trần gửi qua cho mấy người Tô Việt Phi.
“Còn cậu tư nữa hầy...” Túc Bảo cầm một cái túi thơm hình tròn, hai chân thoăn thoắt chạy đến phòng của bà cụ Tô: “Bà ngoại bà ngoại, chúng ta tới đoàn phim thăm cậu tư đi?”
Mấy ngày trước cậu tư có báo là đã trở về, đoàn phim đang ở trong thành phố.
Bà cụ Tô xem đồng hồ, hôm nay cũng không có việc gì, vì vậy gật đầu nói: “Được.”
Nói chứ, bà ấy cũng chưa tới đoàn phim của con trai nhà mình để tham ban bao giờ!
Bà cụ Tô đột nhiên thấy hưng phấn, nói: “Con chờ bà ngoại một chút, bà ngoại đi thay quần áo, chúng ta không thể để cậu tư của con bị mất mặt được!”
Bà ấy là mẹ của Tô đại ảnh đế hẳn hoi.
Phải trang điểm ăn bận như một nữ hoàng quý phái mới được.
Túc Bảo lại chạy về phòng mình: “Ừm ừm, không thể để cậu tư bị mất mặt được!”
Bé con chạy về phòng, kéo tủ quần áo ra, nhìn từng hàng váy công chúa.
“Cái này, cái này, hay là cái này đây!”
“Tiểu Ngũ mày nói xem, cái váy nào đẹp?”
Tiểu Ngũ bay đến trước một cái váy nhỏ màu xanh lục, dùng mỏ ngậm ngậm: “Muốn cuộc sống không có khó khăn, trên đầu phải có chút xanh! Màu xanh lục, màu xanh lục!”
Túc Bảo: “Được!”
Bé cầm lấy cái váy nhỏ màu xanh lục kia.
Sau khi mặc xong, lại lục lọi trong tủ trang điểm, tìm thấy một cặp kẹp tóc hình mầm cây màu xanh lá.
Xiêu xiêu vẹo vẹo cài lêns đầu. “Không thể để cậu tư bị mất mặt, không thể để cậu tư bị mất mặt được ~” Bé con vừa lẩm bẩm vừa đi tìm một đôi giày màu xanh lục.
Bấy giờ mới hài lòng nhìn vào gương, nhưng bé lại cảm thấy thiếu cái gì đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!