Túc Bảo lơ mơ một hồi mới nhớ ra chuyện ngôi mộ.
Cô bé vui vẻ nói: “Được ạ! Em nhớ rồi, sau này nhất định sẽ xây cho anh ngôi mộ hình tháp pha lê!”
'Tô Tử Tích hài lòng gật đầu. Tô Tử Du ở bên cạnh chỉ cảm thấy thật 'ảo diệu'. Không phải chứ Tô Tử Tích, em hài lòng cái gì thế??
Cái này, cái này, cái này... hình như đây không phải là điều mà trẻ con nên cân nhắc, phải không?
Tô Tử Du hỏi: “Đúng rồi Túc Bảo, hồi nãy anh quay được hình ảnh mấy con quỷ trên phim trường, không cần bắt đám quỷ đó à?”
'Tổng cộng có bảy- tám quỷ hồn!
Nhiều như vậy, nếu không một mẻ hốt gọn thì thật có lỗi với lưới bắt quỷ mà cậu nghiên cứu bao ngày nay!
Túc Bảo lắc đầu đáp: “Các quỷ hồn đó không hại con người nên không cần bắt!” Quỷ hồn đã hù dọa chú nhân viên khi trước cũng chỉ cười he he rồi bay đi.
Các quỷ hồn dính lên người các diễn viên quần chúng có lẽ làm quỷ lâu ngày thấy buồn chán quá, lại hiếm khi tới dịp nhộn nhịp là rằm tháng 7 nên chúng nó mới bay ra ngoài chơi chút thôi!
Còn dì quỷ kia nữa, dì ấy đã giúp cô bé một chuyện lớn nha!
Tô Tử Du nói: “Được thôi.... Thế mấy ngày tới chúng †a có ra ngoài không? Tết trung nguyên sẽ có nhiều quỷ bay ra ngoài, bắt quỷ trong vài ngày đã hoàn thành chỉ tiêu KPI cả năm rồi!"
Túc Bảo tò mò: “KPI là gì ạ?” Tô Tử Du: “Là chỉ số đo lường hiệu suất.” Túc Bảo lại hỏi: “Hiệu suất là gì ạ?”
'Tô Tử Du mấp máy môi, mười vạn câu hỏi vì sao của em gái thật đáng sợi
Nhưng may mắn thay, cậu là một người anh trai rất hiểu biết.
'Tô Tử Du hắng giọng nói: “Ví dụ như hồ lô linh hồn của em cần 100 oán quỷ mới có thể lấp đầy, vậy mục tiêu hiệu suất của chúng ta là 100%.”
“Nếu chúng ta bắt được 30 oán quỷ, vậy thì mục tiêu hiệu suất đã hoàn thành được 30%.”
“Nếu chúng ta bắt liền một mạch được luôn 100 oán quỷ trong tết trung nguyên thì mục tiêu hiệu suất của chúng ta hoàn thành rồi, đây gọi là hoàn thành chỉ tiêu KPI”
“Em hiểu chưa nào?” Tô Tử Du nhìn Túc Bảo.
Túc Bảo gật đầu: “Hiểu rồi ạ! Nhưng sao chúng ta phải nóng ruột hoàn thành chỉ tiêu KPI như vậy?”
: “Ơ.. Chẳng phải sư phụ em đã nói, nếu không lấp đầy hồ lô linh hồn thì em sẽ biến mất ư?”
Túc Bảo ngẫm nghĩ: “Sư phụ nói mục đích bắt quỷ không phải vì muốn -bắt - quỷ!”
'Tô Tử Du ngẩn người, hỏi: “Thế thì vì cái gì?”
'Túc Bảo cũng thấy mơ hồ: “Cái này em không rõ lắm! Sư phụ nói bắt thì bắt thôi!”
Tiểu Ngũ xen lời: “Đi bắt quỷ, bắt các quỷ hồn không. xác định, đi đến những nơi khác nhau để bắt quỷ! Đên phố lớn, đến những tòa nhà xây dở, đừng hỏi tại sao, hãy cứ đi bắt những quỷ hồn tự do nhất!”
Tô Tử Du: “...” Bà cụ Tô đứng trong phòng ăn gọi mọi người vào. dùng cơm, Túc Bảo đặt đồ chơi xuống và nói: “Đi nào, đi ăn cơm!”
Tiểu Ngũ vỗ cánh, lắc đầu đi theo.
Đi ngang qua góc cầu thang, thấy cụ rùa đang nằm sấp hóng gió, Tiểu Ngũ gõ một phát lên đầu cụ rùa theo thói quen.
Cụ rùa bình tĩnh rụt cổ lại, Tiểu Ngũ cũng bỏ chạy. mà không thèm dây dưa gì!
Lúc này Tô Tử Tích mới đứng dậy, chau mày hỏi: “Phải bắt hẳn 100 quỷ hồn! Nhiều thế nhỉ!”
Ăn cơm xong, Túc Bảo nhoài người lên bàn vẽ tranh, bỗng thấy sư phụ và mẹ bay từ bên ngoài về, bé vội buông bút chạy ra ngoài.
“Mẹ, mẹ đã ở đâu thế?”
Tô Cẩm Ngọc buồn bã sờ đầu Túc Bảo, nói: “Đi đăng
ký. Cô phải đi đầu thai sau ngày 14 tháng 7. Đây là lần cuối cùng được gặp Túc Bảo và người nhà họ Tô, cũng may là trước khi đầu thai còn có thể lên trần
gian gặp mọi người như này.
Ý cười vơi bớt trên gương mặt nhỏ của Túc Bảo, cô bé im lặng ôm lấy mẹ mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!