Túc Bảo mím môi nhìn Tuyết Nhi.
Mặc dù Tuyết Nhi và mẹ kế lớn lên không hề giống nhau nhưng vẻ mặt hiện tại của đối phương lại giống y như đúc gương mặt Túc Bảo không thể quen thuộc hơn…
Mỗi lần mẹ kế bày ra dáng vẻ này, sau đó bố đều đi tới mắng cô bé.
Rõ ràng cô bé chẳng làm gì hết!
Túc Bảo nói thẳng: “Em không có đẩy chị, là chị tự té mà.”
Tuyết Nhi cắn môi, đau lòng dụi mắt đến ửng đỏ, thút thít: “Dạ… dạ, Túc Bảo không cố ý, là lỗi của con…”
Túc Bảo mím môi.
Đổi lại đứa trẻ khác, rơi vào tình huống này sẽ ngơ ngác, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng Túc Bảo đã quá quen rồi…
Cô bé nhìn bà cụ Tô, nói: “Bà ngoại, Túc Bảo thật sự không có đẩy, vừa rồi con ăn thịt nướng xong thì đứng lên, sau đó chị Tuyết Nhi bỗng nhiên té ngã.”
Bà cụ Tô ôm Túc Bảo vào lòng, nói chắc nịch: “Không sao, bà ngoại tin Túc Bảo không đẩy người khác, có thể là người ta không phân biệt được cố ý hay vô ý thôi!”
Nói xong, bà cụ còn lơ đãng liếc Tuyết Nhi.
Túc Bảo chớp mắt, đăm chiêu như có điều suy nghĩ.
Mẹ Tuyết Nhi lúng túng nói: “Trẻ con cãi nhau ầm ĩ ấy mà, do cháu sơ ý…”
Cô ta cố ý vịn cớ trẻ con đùa giỡn để qua mặt nhưng người nhà họ Tô đâu có bị mù.
Bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Vậy nên? Cô muốn bày tỏ cái gì? Muốn Túc Bảo nhà chúng tôi xin lỗi các người phỏng?”
“Hay là muốn chúng tôi hiểu lầm Túc Bảo, cho rằng con bé xấu tính xấu nết, sau đó cảm thấy Tuyết Nhi rất tốt? Chỉ có kẻ ngu xuẩn mới tự cho mình là đúng thôi cô ạ!”
Bọn họ bỏ mặc nhóc con nhà mình, đi che chở đứa trẻ khác rồi còn quay ngược lại chỉ trích Túc Bảo?
Phải nói là bà cụ Tô không hề khách sáo một chút nào!
Sắc mặt mẹ Tuyết Nhi lúc trắng lúc đỏ… Vậy còn chưa xong, những người nhà họ Tô khác bắt đầu lên tiếng.
Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Người hại Túc Bảo lần trước vẫn còn trong tù đấy.”
Ông cụ Tô xụ mặt: “Nuôi con mà không dạy là lỗi của cha mẹ, bây giờ không lo uốn nắn con trẻ, sau lớn lên đừng có mà hối hận!”
Tô Ý Thâm sâu kín nói: “Mấy người đang nghĩ gì thế? Chơi trò hề này không ngại mất mặt à?”
Nhà họ Tô đông con, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết người rồi.
Mẹ Tuyết Nhi nghe mà không nhịn nổi, sắc mặt đỏ thấu.
Người nhà họ Tô này cũng cậy thế hiếp người quá rồi đấy?
Cô ta thừa nhận Tuyết Nhi muốn biểu hiện, muốn được người khác thích nên mới làm vậy, kết quả không cẩn thận mắc lỗi mà thôi.
Nhưng con bé còn nhỏ, điểm xuất phát cũng đâu có sai, bọn họ cắn mãi không chịu buông tha như vậy xem mà được à!
Mẹ Tuyết Nhi nở nụ cười cứng nhắc: “Xin lỗi bà cụ Tô! Xin lỗi tổng giám đốc Tô… Xin mọi người bớt giận, xin bớt giận…”
Tuyết Nhi bên cạnh cũng khóc òa lên, nước mắt rơi tí tách: “Hu hu hu, con sai rồi… Mặc kệ thế nào cũng là lỗi của Tuyết Nhi, bà ngoại Tô, bà đừng tức giận mà.”
Cô bé chỉ khóc thút thít không dám lớn tiếng, vẫn còn hiểu chuyện lên tiếng xin lỗi.
Thoạt nhìn vô cùng đáng thương, khiến người khác nhìn mà không nỡ trách mắng nặng lời.
Tuy nhiên trong lòng một nhà họ Tô lại không thoải mái!
Mặc kệ thế nào là sao?
Đã xin lỗi còn muốn nói kháy Túc Bảo mới chịu?
Ngay lúc này, Túc Bảo bỗng bưng một bát chè sâm bổ lượng tới, cẩn thận đi về phía Tuyết Nhi.
Sắc mặt người nhà họ Tô vô cùng phức tạp, mọi người đều cho rằng Túc Bảo hiền lành tốt bụng, muốn hòa giải với Tuyết Nhi.
Bà Lam nghĩ tìm được bậc thang bước xuống, vội vàng nói: “Ai, Túc Bảo không cần…”
Tuyết Nhi cũng lau nước mắt, rộng lượng nói: “Không sao, em Túc Bảo…”
Lời còn chưa dứt.
Chén chè sâm bổ lượng trong tay Túc Bảo đã bay về phía Tuyết Nhi.
Sợi dây đỏ trên cổ tay bé lóe lên một tia sáng đỏ khó thấy, nước chè sâm văng tung tóe ra ngoài, tạt hết lên mặt Tuyết Nhi…
Tuyết Nhi im bặt!
Túc Bảo hiểu biết nói: “A, đây mới là cố ý nè! Vừa rồi của chị là không cẩn thận ó.”
“Bây giờ chị đã phân biệt được cố ý và không cẩn thận chưa ạ?”
Hóa ra bé nghe hiểu những lời bà cụ Tô vừa nói nên mới tự mình giải thích.
Sư phụ thường nói, lý thuyết phải đi kèm với thực hành mới khiến học trò nhớ kỹ!
Mấy người Tuyết Nhi đều ngẩn tò te!
Vừa rồi lúc cô bé tự đổ bát chè lên người chỉ hất lên tà váy nên không có cảm giác gì, bây giờ quần áo trước ngực đều ướt đẫm, chưa có ai đối xử với cô bé như vậy hết!
Tuyết Nhi mất khống chế hét lên: “Sao em lại làm thế!”
Túc Bảo bưng bát, vô tội chớp mắt: “Em đang dạy cho chị mà!”
Người nhà họ Tô đều ngơ ngác.
Vẻ mặt bé cưng vô cùng thành thật, hai mắt to tròn trong suốt phản chiếu bóng dáng của mọi người, rõ ràng bé chỉ đang giải thích cho Tuyết Nhi thế nào là “cố ý” với “không cố ý” mà thôi.
Bọn họ trợn tròn mắt, mặc dù… Nhưng…
Không thể không nói, làm tốt lắm!
Bà cụ Tô mỉm cười, đứa bé này thông minh lắm, muốn làm gì thì làm cái đó!
Không bị ràng buộc!
Thiên kim nhà họ Tô nên như vậy!
Mẹ Tuyết Nhi vội vàng lau mặt và váy cho cô bé, Tuyết Nhi ấm ức, òa khóc!
Vừa khóc vừa chỉ trích: “Sao em lại làm như vậy chứ, cho dù em muốn dạy chị cũng không thể làm như thế được.. Hu hu hu!”
Túc Bảo thấy lần này cô bé khóc thật, còn khóc rất đau lòng, đành lên tiếng: “Em xin lỗi.”
Nhưng bé vẫn cảm thấy mình không hề sai.
Tin rằng sau này chị Tuyết Nhi sẽ phân biệt được thế nào là cố ý, thế nào là không cẩn thận.
Túc Bảo đã xin lỗi rồi, ngược lại mẹ Tuyết Nhi nuốt xuống lời chỉ trích đã dâng đến tận họng.
Cô ta nén giận trong lòng, bên ngoài vẫn tươi cười, vừa vỗ lưng Tuyết Nhi vừa nói: “Không sao, không sao, trẻ con đùa giỡn ấy mà, hôm nay đánh nhau, ngày may vẫn là bạn tốt đúng không nè?”
Túc Bảo do dự một lát: “Dạ không, ngày mai con vẫn không muốn làm bạn với chị ấy.”
Mẹ Tuyết Nhi: “...”
Cô ta ấp úng: “Xin lỗi, thật xin lỗi, cháu xin phép dẫn Tuyết Nhi đi thay quần áo trước nhé ạ.”
Nói rồi vội vã dẫn Tuyết Nhi rời đi, lúc đến xinh đẹp tao nhã cỡ nào thì bây giờ nhếch nhác thảm hại bấy nhiêu.
Tuyết Nhi siết chặt nắm tay, cô bé chưa hề thất bại lại liên tục mất mặt dưới tay Túc Bảo, chỉ thấy càng ngày càng chán ghét con nhóc kia…
Túc Bảo dõi theo bóng lưng mẹ con Tuyết Nhi một lúc rồi quay sang nhìn bà cụ Tô, nói: “Bà ngoại, con thật sự không muốn làm bạn với Tuyết Nhi.”
Cục bột nhỏ không rõ bé làm vậy tốt hay không tốt, có mang lại rắc rối cho bà ngoại hay không…
Bà cụ Tô kéo tay Túc Bảo khen ngợi: “Con không muốn kết bạn thì không kết, chúng ta không cần oan ức bản thân chiều theo ý của người khác, hôm nay Túc Bảo làm rất tốt!”
Hai mắt Túc Bảo lập tức sáng bừng, bé vô cùng vui vẻ, ôm lấy bà ngoại Tô hôn cái chóc.
Giọng nói mềm mại của cục bột nhỏ vang lên: “Con cảm ơn bà ngoại ạ!”
Trái tim bà cụ Tô mềm nhũn, nhìn cục bột nhỏ thế nào cũng thấy chưa thương bé con đủ.
“Đi, bà ngoại dẫn con đi hái mâm xôi!” Cả bà cụ lẫn bé con đều vô cùng vui vẻ.
Thấy cảnh này, người nhà họ Tô yên tâm.
Sau khi Tô Cẩm Ngọc lạc đường, bà cụ Tô ăn không ngon ngủ không yên, rầu rĩ uất ức khiến sức khỏe sụt giảm nghiêm trọng.
Từ khi Túc Bảo đến đây, sắc mặt bà cụ mới có một chút sức sống.
Túc Bảo đi theo sau bà cụ Tô về phía rừng cây, tò mò hỏi: “Bà ngoại ơi, mâm xôi là gì ạ?”
Bà cụ Tô cười hớn hở: “Là một loại quả dại, bà ngoại thường ăn khi còn bé ở nông thôn, ngọt lắm.”
Túc Bảo vừa nghe ngọt lắm, ánh mắt lập tức sáng bừng.
“Mau mau, bà ngoại ơi, mình đi mau!”
Cục bột nhỏ kéo tay bà cụ, bỗng nhận ra làm vậy không đúng, thế là bé lon ton chạy ra sau, giúp bà ngoại đẩy xe lăn.
Bà cụ Tô không nhịn được bật cười.
Đáng tiếc hai chân bà cụ không thể đứng dậy nổi, nếu không dẫn theo Túc Bảo chạy trên đồng cỏ vui vẻ biết bao…
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!