Lúc này Tôn Tố mới vừa lòng, vốn đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
“Lần này thì đúng rồi.” Anh ta bế cô ấy lên đi về phía phòng ngủ: “Không phải anh không cho em quan tâm ba mẹ, chỉ là phải tính toán rõ ràng một chút. Chúng ta có thể bỏ ra 60%, mặc dù em trai em rất vô dụng, nhưng cũng cần phải bỏ ra được ít nhất 40%.”
Vương Gia Gia nghe anh ta tính toán rõ ràng như vậy, trước đây nghe những lời này chỉ cảm thấy phiền, tại mới biết được, có đôi khi làm người thực dụng" chút, "tính toán chút, ngược lại sẽ không xảy ra nhiều chuyện phiền lòng như vậy rồi.
Không tính toán so đo điều gì cả, vốn là một mớ số liệu hỗn loạn, cuối cùng cũng sẽ bùng nổ thôi.
“Em biết rồi." Cô ấy nói.
Tôn Tố sờ tay cô ấy thấy vẫn còn lạnh, lấy chăn bọc kín cô ấy lại, mệt mỏi nhắm mắt: “Mau tranh thủ ngủ một lúc đi, lát nữa anh còn có cuộc họp vào tám giờ.”
Vương Gia Gia: Liệu anh có thể... bỏ chăn ra trước được không... Vương Gia Gia cũng cực kỳ mệt mỏi, đợi đến khi cô ấy tỉnh dậy lại chợt nhận được cuộc gọi từ em trai mình, nói rằng ông cụ bởi vì cảm xúc quá kích động dẫn tới bị xuất huyết não, đã được đưa vào ICU*.
(*) Phòng chăm sóc đặc biệt
Vương Nghị Quang kêu cô ấy mau tới đó.
Vương Gia Gia không sốt ruột, ăn cơm xong mới đi qua. Việc đầu tiên Vương Nghị Quang làm khi đến là đưa hoá đơn viện phí cho cô ấy.
'Vương Gia Gia nhìn thoáng qua, ba vạn hai.
Cô ấy nói: “Chị trả bảy nghìn hai, còn lại em trả.”
'Vương Nghị Quang sợ ngây người: “Em làm gì có tiền!”
Vương Gia Gia xoay người đi thanh toán tiền: “Chị không tin em không có nổi bốn nghìn tám.”
Cô ấy quả thật chỉ thanh toán bảy nghìn hai, Vương Nghị Quang tức hộc máu, chỉ có thể tự đi thanh toán nốt số tiền còn lại, cảm giác trái tim như đang rỉ máu.
Ông cụ ở trong ICU hai ngày, Vương Nghị Quang phải trả hơn chín nghìn tệ lận, chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, phải tốn rất nhiều tiền.
Nhưng chị của cậu ta hoàn toàn không nghe cậu ta khuyên bảo, Vương Nghị Quang bực bội chết đi được.
Sau khi rời khỏi ICU, cậu ta lập tức chơi trò biến mất, không nộp viện phí, cho rằng nếu làm như vậy chị của cậu ta sẽ thanh toán hết tiền.
Nào biết khi Vương Gia Gia tới thăm ông cụ, chỉ mang cơm tới rồi rời đi luôn.
Ông cụ còn muốn cô ấy gác đêm chăm sóc, cô ấy nói cô ấy còn phải đi làm.
Cặp mắt già nua của ông cụ lập tức đục ngầu, không nói một lời, dáng vẻ rất thê lương.
Bà cụ thở dài, oán trách nói: “Ông vừa lòng chưa? Dồn ép con gái đến mức nó không muốn làm thân nữa!”
Ông cụ bị di chứng xuất huyết não, tay run rẩy lẩy bẩy.
Con trai không chịu nộp viện phí, ông ta không nói gì cả, nhưng vẫn đang oán trách con gái mình.
Nhưng oán trách cũng vô dụng.
Cuối cùng ông ta nào dám tiếp tục nằm viện, nhanh chóng xuất viện. Nhìn thấy hoá đơn bốn vạn tám, Vương Gia Gia đã trả hai vạn tám rồi, còn lại một vạn chín, Vương Nghị Quang lại biến mất tăm mất tích.
Bà cụ gọi điện thoại cho Vương Gia Gia, Vương Gia Gia cố gắng không để bản thân mềm lòng, vẫn là câu nói đó, tìm Vương Nghị Quang.
Sau thì không tìm được Vương Nghị Quang, cuối cùng ông cụ không nhịn nổi nữa, lấy tiền từ trong quỹ riêng của mình ra trả nốt.
Bấy giờ Vương Gia Gia mới biết, thì ra bản thân ông cụ có tiền.
Ông cụ vừa mới về đến nhà đã năm vật ra giường không dậy nổi, Vương Nghị Quang hối cô ấy mau mua mộ địa, bảo cô ấy gửi mươi lăm vạn qua.
Vương Gia Gia kiên trì muốn xem hợp đồng trước, kế hoạch của Vương Nghị Quang hoàn toàn thất bại.
Hiện tại một ô mộ địa rộng bốn mét vuông tại nghĩa trang Thanh Sơn đã giảm xuống chỉ còn mười vạn, vốn dĩ Vương Nghị Quang định lấy mười lăm vạn từ chỗ chị mình, sau đó mua một ô bốn mét vuông, đã đàm phán xong hết với bên bán rồi...
Như vậy cậu ta không cần phải bỏ ra một đồng nào hết, còn có thể lấy được năm vạn...
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!