Tô Tử Tích sợ rằng cậu chẳng thể gặp lại Túc Bảo, ba, các anh trai, ông bà nội, các chú và bác trai...
Lúc này cậu mới thấy không nỡ rời xa mọi người, thậm chí quyến luyến cả những hàng cây trong nhà họ Tô, con vẹt ồn ào và Cái Chuông mới đến kia.
Nhìn thấy Tô Tử Tích khóc thảm thiết, Túc Bảo dỗ dành: “Không sao đâu, chẳng phải đã trở lại rồi ư?”
Kỷ Trường đứng bên cạnh bỗng nhiên hỏi: “Người kêu cậu viết tên là ai? Cậu có nhìn rõ ngoại hình của người đó như thế nào không?”
Tô Tử Tích chẳng thể ngờ bên cạnh cậu có một quỷ. hồn đang bay lơ lửng!
Đồng tử của cậu co rút lại vì sợ hãi, nhịp tim trên màn hình đột nhiên tăng vọt lên 120.
Máy đo nhịp tim vang lên âm thanh báo động...
'Tô Tử Du sửng sốt hỏi: “Tử Tích, em sao thế?”
Thấy quỷ hả?
Y tá nhanh chóng đến kiểm tra màn hình rồi giục mọi người rời đi: “Bệnh nhân vừa mới phẫu thuật nên cần nghỉ ngơi. Mời người nhà ra ngoài:
'Tô Nhất Trần và những người khác gật đầu, nói đôi câu với bà cụ Tô rồi lần lượt rời đi.
Bà cụ Tô và Tô Tử Lâm ở lại bệnh viện túc trực một ngày lân đêm, những người khác vẫn đi làm. Cuối cùng, chú Nhiếp, Tô Dĩnh Nhạc đang được nghỉ phép cùng Túc. Bảo ở lại bệnh viện để trông Tô Tử Tích.
Tô Dĩnh Nhạc đưa mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn Túc Bảo và Kỷ Trường.
Túc Bảo giới thiệu: “Anh ơi, đây là sư phụ của eml” Tô Tử Tích: “...”
Cậu nhớ ra rồi, Túc Bảo từng nói về sư phụ của bé, những lúc Túc Bảo lầm bầm lầu bầu chính là lúc bé đang nói chuyện với sư phụ của bé.
Trên thực tế, Kỷ Trường rất tuấn tú, đôi mắt dài và hẹp, sống mũi cao, gương mặt cực kỳ hoàn mỹ... Đáng tiếc, những ưu điểm này đều không tồn tại trong mắt Tô Tử Tích, cậu chỉ nhìn thấy bốn chữ 'hắn là quỷ hồn.
Đặc biệt, sự tương phản rõ rệt giữa nước da trắng bệch và đôi môi đỏ mọng của Kỷ Trường càng khiến Tô
Tử Tích hoảng sợ.
Kỷ Trường tiếp tục hỏi: “Cậu còn nhớ người kêu cậu viết tên không?”
Tô Tử Tích khẽ lắc đầu, nói: “Con không nhớ.”
Kỷ Trường hỏi: “Không nhớ người đó cao hay thấp, béo hay gầy, nam hay nữ sao?”
Tô Tử Tích chỉ ừm một tiếng.
Kỷ Trường cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, dù hồn phách con người tách khỏi cơ thể rồi lang thang đến địa ngục cũng không thể có người canh giữ nơi ngã tư, yêu cầu hồn phách kia ghi tên họ- Hầu như tất cả tình huống viết tên dưới địa ngục đều chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Rốt cuộc người đó là ai? Kỷ Trường lại hỏi: “Còn nhìn thấy gì nữa?”
Tô Tử Tích ngẫm nghĩ một chốc rồi yếu ớt nói: “Con còn nhìn thấy Túc Bảo...
'Túc Bảo sửng sốt nói: “Em cũng xuống địa ngục ư?”
Tô Tử Tích lắc đầu nói: “Anh cũng không biết, anh bước vào một đại điện, nhìn thấy trong đại điện bày đầy tượng điêu khắc.”
“Có Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường... còn có Quỷ Vương Đại Soái, Báo Vĩ, Điểu Chủy, Ngư Tai, Hoàng Phong.”
Kỷ Trường kinh ngạc: “Cậu nhận ra bọn họ ư?”
Tô Tử Tích khó hiểu hỏi: “Con cũng không biết tại sao mình lại nhận ra...”
Cậu muốn nói có lẽ vì chơi game quá nhiều nên những thứ này đã lặng lẽ lưu giữ trong tiềm thức cậu!
Nhưng nếu nghĩ kỹ thì cậu chưa bao giờ chơi một trò chơi nào có nhân vật tương tự.
Sắc mặt Kỷ Trường càng ngày càng nghiêm trọng: “Tiếp tục.”
Tô Tử Tích ngẫm nghĩ rồi trầm giọng nói tiếp: “Sau đó con đến trước sảnh chính và nhìn thấy dòng chữ “Điện Diêm La. Có một chiếc bàn rất lớn và ngai vàng của Diêm Vương ... Túc Bảo đang ngồi trên ngai vàng đó."
“Em ấy nói con không thể đến đây, sau đó em ấy vung tay tát con bay đi, cuối cùng con tỉnh dậy.”
Túc Bảo kinh ngạc, chẳng ngờ bé lại ngồi trên ngai vàng của Diêm Vương?
Cô bé con nào biết bé chính là Diêm Vương, bé chỉ cảm thấy quá lợi hại.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!