Túc Bảo chạy chậm về phòng, trong miệng không ngừng nói u Ngũ, Tiểu Ngũ, cô ở đâu rồi?”
Thật kì lạ, hôm nay lúc bé về cũng không thấy Tiểu Ngũ.
Cũng không thấy Huyền Linh.
Chẳng lẽ... Tiểu Ngũ dọa Huyền Linh chạy rồi sao?
Túc Bảo vừa nghĩ đến đây đã thấy Huyền Linh và Tiểu Ngũ đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau trên bệ cửa sổ.
“ y... Hai đứa làm gì thế?” Túc Bảo dựa vào bệ cửa sổ tò mò nhìn chúng nó.
Cánh Tiểu Ngũ run rẩy. “Tê tê!” Tiểu Ngũ kêu to.
Túc Bảo đưa tay giữ lấy mỏ nói: “Không thể nói tục đâu! Thế là không văn minh!”
Hai mắt Tiểu Ngũ rưng rưng, giọng nói có chút rên rỉ: “Tê, thật là tê, chân tê..."
Nó ngồi xổm từ nãy đến giờ rồi! Túc Bảo: “..”
Cô bé nhìn Tiểu Ngũ bằng ánh mắt kì lạ rồi lại nhìn Huyền Linh.
Vì sao chân lại tế? Hóa ra hai đứa này đã ngồi xổm cả một ngày.
Huyền Linh còn đỡ, mèo có bản năng đi săn, có đôi khi ngồi chờ con mồi mà ngồi im một chỗ không nhúc nhích cả một buổi, đây là chuyện bình thường.
Còn Tiểu Ngũ thì thảm rồi.
Khi con người thả lỏng thì phần cơ bắp tay cũng thả lỏng, nhưng khi chim vào trạng thái thả lỏng thì phần cơ. ở móng vuốt lại ở trạng thái cuộn chặt.
Nói cách khác, móng vuốt của chim phải nắm vào. đồ vật có hình dạng của nhánh cây thì mới gọi là nghỉ ngơi, lúc ngủ cũng phải luôn quắp vào cành cây mới dễ chịu như con người nằm trên giường.
Còn kiểu đứng trên bệ cửa sổ này tương đương với tư thế đứng hành quân trong huấn luyện quân sự cả một ngày, không tê mới là lạ.
Tiểu Ngũ bi phẫn kêu ta: “Cái *! Thật cảm ơn quá mài Thật bái phục lão Lục này!”
Túc Bảo không hiểu gì, bé chỉ biết thật lợi hại, mặc dù không hiểu hai con vật này đang chơi trò gì nhưng cô bé vẫn bế Tiểu Ngũ xuống.
Cơ thể Tiểu Ngũ thả lỏng, nó ngã bịch xuống lòng bàn tay Túc Bảo.
Huyền Linh nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, nó meo meo cọ cọ vào chân Túc Bảo, âm thanh vừa mềm mại vừa m tai, giống như đang làm nũng vậy.
Túc Bảo hỏi: “Em chưa ăn cơm sao? Vừa rồi bà ngoại làm cho em cơm cá tuyết đó nhưng không thấy em đâu!”
Lỗ tai Huyền Linh dựng lên.
Cá tuyết?
Nó lập tức chạy ra ngoài.
Ngồi xổm cả ngày nó đã rất đói rồi, thiếu chút nữa nó không nhịn được mà ăn luôn Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ run rẩy đứng trên nhánh cây của mình, mặt chim đần thối.
Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh nó hỏi: “Tiểu Ngũ, cô không đói bụng sao? Cô ăn gì chưa?”
Tiểu Ngũ lại nhắc lại: “Tê, tê!”
Nó muốn từ từ.
Túc Bảo thấy dáng vẻ run rẩy không ngừng của nó thì cầm một nắm thóc lên để trong lòng bàn tay để Tiểu Ngũ ăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!