Con chó vẫy đuôi cầu xin sự thương xót từ người đàn ông đến gần nó, người đàn ông đang cầm điện thoại di động, giọng nói bất lực.
"Làm sao bây giờ... Đừng nhìn tôi như vậy, nếu cứ nhìn tôi như vậy..."
Anh ta dường như không biết phải làm gì, ngồi xổm bên cạnh con chó, vẻ mặt không biểu cảm nhưng lại nói những lời rất đau lòng.
"Nhìn tôi như vậy sẽ khiến tôi thấy khó xử lắm... Tôi thực sự không thể đưa em về được, nhà tôi đã có một con chó rồi..."
“Chó nhà tôi cũng bị do tôi nhặt về, em nó quá nhạy cảm và không chấp nhận những con chó khác, tôi không thể mang em về nữa”
Người đàn ông mải mê biểu diễn đến mức không chú ý đến Túc Bảo và Mộc Quy Phàm đang đứng cách đó không xa.
Cuối cùng anh ta thở dài nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể giúp em chôn cất bạn đồng hành của em thôi... Đây là việc duy nhất tôi có thể làm."
"Nhân tiện, ở đây tôi có bánh bao nhân thịt, cho em đấy!"
Vừa nói, anh ta vừa bế con chó trên mặt đất lên rồi cẩn thận bước đến ven đường.
Sau đó, anh ta lắc máy quay... Túc Bảo hỏi: "Ba, sao anh ta lại lắc điện thoại như thế?"
Mộc Quy Phàm nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng và nói: “Anh ta đang giả vờ đi bộ, sau này trong quá trình chỉnh sửa hậu kỳ sẽ cắt ghép biên tập thành một cảnh khác.”
Quả nhiên, người đàn ông ước chừng mọi chuyện đã gần xong nên ném con chó đã bị đâm chết sang bên đường.
Con chó vốn đã chết cứng đờ, tông vào lề đường và phát ra một tiếng uych nặng nề.
Con chó còn sống cứ ngỡ đã gặp được một người đàn ông tốt, nhưng không ngờ người đàn ông đó lại vứt xác người bạn đồng hành của mình sang một bên một cách thờ ơ như vậy.
Nhất thời nó choáng váng đến ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt vô cùng hoang mang.
Người đàn ông đứng đó xem lại những cảnh mình đã quay, cuối cùng cũng hài lòng, chụp thêm vài bức ảnh con chó đang bối rối trước khi chuẩn bị rời đi.
Kỷ Trường nói: "Túc Bảo, đi thôi!"
Túc Bảo có chút do dự, bé vẫn không hiểu tại sao mình lại phải do dự, chỉ là trực giác bé vô thức cảm thấy mình nên chờ đợi thêm một lúc.
Mộc Quy Phàm nhìn ra vẻ bối rối của bé, nói: “Con muốn cứu một ngàn một trăm con chó hay chỉ cứu con trước mặt?”
Túc Bảo thậm chí còn không cần nghĩ ngợi lâu: "Một ngàn một trăm con."
Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn bé, nói: “Vậy tạm thời đừng hành động, đợi lấy đủ bằng chứng rồi giết chết chúng”
Nói trắng ra thì, có rất nhiều con quỷ đạo đức giả ăn thịt thú nuôi.
Sự bùng nổ về lượng truy cập trên các nền tảng video ngắn đã làm nảy sinh một nhóm người đỏ mắt vì tiền, họ làm bất cứ điều gì để kiếm tiền.
Thà là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho đám người man rợ kiếm tiền trên xương máu thú nuôi này sợ, không dám lặp lại trăng trợn như vậy nữa.
Nhưng vì hàng ngàn hàng vạn con chó mèo hoang khác, nhất định phải hy sinh thêm vài con chó mèo nữa.
Nhưng Mộc Quy Phàm không nói điều này ra...
Chỉ thấy cô bé vẫn giữ được sự thuần khiết như trước, ánh mắt sáng ngời gật đầu chắc nịch: "Được, giết bọn chúng đi!!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!