Quỷ xui xẻo tức giận nói: “Không phải ngươi đã nói sẽ không cướp công của †a sao?”
Quỷ hồ đồ: 'Vậy thì chặt ta đi."
Quỷ xui xẻo:
Đến vặn đầu quỷ còn chẳng sợ, lẽ nào sợ chặt đầu? Rành rành muốn cướp. công của nó đây mà, nó biết ngay đám ác quỷ này không có ý tốt.
Quỷ đào hoa đổ thêm dầu vào lửa: “Lần này ta ủng hộ quỷ hồ đồ, ai cũng có phần của mình. Quỷ ngụy thiện to chừng này thì chắc có thể đổi được một gói kẹo. mút.”
Lần trước Túc Bảo mua một gói kẹo mút, trong đó có năm mươi cây kẹo mút.
Quỷ xui xẻo lập tức nâng quỷ ngụy thiện lên trên đầu rồi vội vàng chạy ra ngoài.
"Của ta! Không ai có thể cướp nó khỏi tai" Quỷ ngụy thiện:”?" Không, người anh em, ngươi bị lừa à?
Đợi đã, bọn quỷ này tranh giành công lao nửa ngày trời chỉ vì vài cây kẹo mút thôi sao? ?
Quỷ xui xẻo bỏ chạy rồi giấu quỷ ngụy thiện đi như cất báu vật, sau đó lén lút canh một mình.
Lúc này quỷ đào hoa mới cười khúc khích, nói: "Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao quỷ xui xẻo lại đen đủi như vậy. Ít nhiều cũng liên quan đến sự ngu ngốc của nó."
Quỷ nhu nhược gật đầu, nói có lý. Không phải hơi ngốc mà là cực ngốc.
Quỷ đào hoa: "Này, đêm dài quá, chúng ta chơi mạt chược đi! Lần trước dùng xương của ai nhỉ?"
Quỷ hồ đồ: “Của quỷ xui xẻo.”
Quỷ nhu nhược: "Nhưng thiếu một quỷ thì sao chơi được."
Quỷ đào hoa: “Trong hồ lô không phải có một lệ quỷ bị phong ấn sao?” Dùng lệ quỷ nhỏ đã bắt từ bệnh viện Đệ Tứ lần trước.
Quỷ hồ đồ lắc đầu: “Nó chỉ là một đứa bé thì biết chơi cái gì, đừng dạy nó chơi mấy thứ này!”
Trong hồ lô, lệ quỷ nhỏ ấm ức lén nhìn, lần nào cũng không cho nó chơi, nó muốn chơi lắm chứ.
Nhưng nó nhớ lại lời cha mẹ và ông bà dặn dò trước khi nó đi: Hãy ngoan và đừng gây rắc rối cho người khác.
Lệ quỷ nhỏ lại thêm vững lòng. Ba ác quỷ bàn bạc cách chơi nhưng dường như chỉ có thể chơi đấu địa chủ.
Dì xấu xí đứng một bên trầm lặng.
"Ta nói nè, các ngươi quên ta rồi à? Ta cũng có thể chơi mạt chược!"
Đám quỷ: À, chúng thực sự đã quên mất.
Các ác quỷ sợ làm phiền Túc Bảo nên trốn trong phòng Tô Nhất Trần chơi mạt chược.
Cậu cả về sớm hai ngày so với kế hoạch, khi về đến nhà đã là hai giờ đêm, quần áo anh chưa kịp thay, trên tay vẫn vắt một chiếc áo vest nhưng anh đã nóng lòng đến Phòng Túc Bảo.
Chỉ thấy bé năm sấp ngủ, mặt đỏ bừng.
Tô Nhất Trần âu yếm hôn lên trán Túc Bảo, nhìn bé, lòng anh dịu lại.
Anh cẩn thận lật bé lại...
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!