Vẻ mặt Túc Bảo bối rối, những lời này quen quá, cứ như bé đã từng xem được trong một bộ phim truyền hình máu chó vậy!
Bé lắc đầu, nhíu đôi mày nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc: "Sau này không được phép cãi vã, đánh nhau nữa, chỉ có những đứa trẻ hư mới cãi nhau đánh nhau!"
Huyền Linh ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, dụi đầu vào Túc Bảo.
Tiểu Ngũ cũng thật biết phối hợp, nó dụi cái đầu nhỏ vào người Túc Bảo nói: "Tiểu Ngũ ngoan, Tiểu Ngũ ngoan!
Túc Bảo bị nó cọ cọ lại bật cười khúc khích. Chó săn ngẩng đầu nhìn bát cơm không muốn ăn.
Túc Bảo thở dài: "Sao lại không muốn ăn? Không được thế đâu! Khi ốm thì phải ăn thật ngon để có sức!"
Bé ôm đầu gối, tựa cằm lên đầu gối và nghiêng đầu nhìn con chó săn.
Con chó săn im lặng nhìn bé.
Con chó săn có bộ lông màu vàng đen lẽ ra phải trông rất hung dữ mới đúng nhưng giờ đây sức lực của nó đã suy yếu trầm trọng đến mức ăn uống cũng không được ngon miệng.
Túc Bảo bỗng nhiên nói: "Bé biết rồi, dạ dày của mày không tốt!"
Bé hiểu điều này, ngày hôm qua anh Tử Du đã kể một câu chuyện nói rằng những trùm sò thường đều có dạ dày không tốt.
Hai mắt cô bé sáng ngời: "Vậy thì quyết định đi, mày tên là Phách Tổng đi!"
Chó săn: "?" 'Túc Bảo đứng dậy chạy vào nhà.
Vừa gọi bà ngoại: "Bà ngoại ơi! Dạ dày của Phách Tổng không tốt. Túc Bảo muốn cho Phách Tổng uống thuốc!"
Bà ngoại đang nấu ăn: "?"
Lúc kê đơn thuốc cho Tô Nhất Trần trong nhà có giữ lại một ít thuốc đông y, 'Túc Bảo đi đến kho chứa hàng khô lấy ra một ít dược liệu, vò nát rồi nhào trộn lại với nhau.
Sau đó bé đặt một cái rổ nhỏ trước mặt Phách Tổng: "Đây, uống thuốc đi ~"
Chó săn: "?"
Cuối cùng chó săn không uống những thứ thuốc này, không có con chó nào. uống thuốc như thế này cả...
Bà cụ Tô dứt khoát lấy thuốc bắt lên hầm với nước nấu hầm xương, đặc biệt cho chó săn ăn.
Cho dù chú chó săn gầy trơ xương, lông trụi lủi vẫn có một cái tên vô cùng khí phách - Phách Tổng
Bà cụ Tô đưa Túc Bảo đi chích ngừa.
Túc Bảo thật sự muốn chạy trốn, nhưng không thể!
Cả hai nhanh chóng đến bệnh viện và ngồi vào phòng tiêm chủng. Dì y tá đẩy ống tiêm, đẩy ra ngoài vài giọt thuốc.
"Nào, đừng lo lắng, giơ tay lên nào."
'Túc Bảo có vẻ lo lắng: "Dì y tá, on không lo lắng."
Hân Hân che mặt, hé một ngón tay nhìn Túc Bảo, hả hê nói: "Ha ha, em gái đừng sợ, nếu sợ quá thì cứ hét Fighting!”
Không biết lần trước ai đã rất nghiêm túc hô fighting nhưng ngay cả các y tá trong phòng chích ngừa cũng vẫn nhớ đến cô bé
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!