Túc Bảo được Mộc Quy Phàm bế lên xe, vừa đội nón bảo hiểm vừa nói: "Sư. phụ phụ ơi, nhờ cả vào người nhé."
"Mợ cũng phải ngoan ngoãn nghe lời đó nha."
Tô Tử Du vốn định đỡ mẹ lên xe, cố định chắc chắn trước, ai ngờ lại nghe Mộc Quy Phàm nói: "Còn dây dưa nữa là không chắc về tới trong nửa tiếng đâu."
Thế là cậu vội vàng bò lên xe, có sư phụ phụ ở đây, chắc chắn sẽ không sao hết... Đúng, đúng thế, không sao hết!
Chiếc xe máy màu đen oai phong nổ máy, sau đó lao đi nhanh như tia chớp. Vạn Bát Thực đứng ngơ người tại chỗ, thẫn thờ nhìn hai con chó và một cô gái gầy như que củi, trông có vẻ rất đáng sợ trước mặt.
Đôi mắt của cô gái chẳng cử động dù chỉ một chút, cứ thế trợn trừng, nhìn chằm chằm chiếc xe máy đã xa tít tắp, sau đó bật người dậy, trông như muốn đuổi theo.
Vạn Bát Thực thật thà hét lên: "Đứng... đứng lại!"
Diêu Linh Nguyệt lập tức dừng bước, chầm chậm xoay cổ chín mươi độ, mắt đối mắt với Vạn Bát Thực.
Trên trán Vạn Bát Thực lúc này đã chảy đầy mồ hôi lạnh, cô ấy... tuyệt đối không phải con người!
Đúng lúc này, trên núi lại vọng xuống tiếng kêu gào thảm thiết.
Vạn Bát Thực sợ tới không dám chớp mắt, lắp bắp lặp lại: "Lên xe... lên xe đi"
Cô gái kia vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Vạn Bát Thực lại nói: "Cô Túc Bảo dặn cô phải ngoan ngoấn nghe lời..." Gô ấy tiếp tục nhìn anh ta, không nói câu nào.
Vạn Bát Thực im lặng vài giây, hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, hết cách, chỉ đành thử vận may mà nói: "Tô Tử Du...?
Con ngươi của cô gái cuối cùng cũng cử động. Vạn Bát Thực vội vỗ yên xe: "Lên xe... Chỗ này, Tô Tử Du, lên xe!"
Hai chú chó giành trước một bước, lần lượt leo lên, sau đó ngoái đầu nhìn về phía cô ấy, sủa "gâu gâu" hai tiếng.
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm yên xe, có vẻ đã hiểu được lời anh ta nói, sau đó nhún người nhảy tới trước xe máy. Kế tiếp, cô ấy bật nhảy tại chỗ... nhưng nhảy hoài vẫn không lên được.
Vạn Bát Thực: '..."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!