Nghe Tô Nhất Trần nói vậy, trong lòng nhị trưởng lão họ Diêu xiết lại, cảm giác ngày càng không ổn.
Đến bây giờ ông ta mới bắt đầu nghi ngờ không ổn ở chỗ nào.
Ông ta nhìn về phía Tô Tử Du, nếu đứa nhỏ này thật sự như lời nói thì sao vừa rồi lại không có hành động gì?
Không phải ông ta bị hai đồ ngốc Diêu Kính Vân và Diêu Thi Duyệt lừa rồi đấy chứ...
Tô Nhất Trần nói chú Nhiếp đưa cho cảnh sát một túi tài liệu. Đương nhiên nhà họ Tô sẽ không bỏ qua cho nhà họ Diêu, bọn họ nhận định Tô Tử Chiến và Tô Tử Du là đứa nhỏ nhà mình, há miệng ngậm miệng là huyết mạch nhà họ Diêu, giữ lại chắc chắn là tai họa.
Cảnh sát xem hết chứng cứ trong tập tài liệu, sắc mặt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, không biết đang nhỏ giọng nói gì đó với Tô Nhất Trần.
Cuối cùng họ còng cả ba người Diêu Thi Duyệt, Diêu Kính Vân và nhị trưởng lão nhà họ Diêu lại!
“Mấy người liên quan đến giam giữ phi pháp, giết người, mua bán thi thể... Mang đi!"
Lúc nhị trưởng lão nhà họ Diêu đến thì vô cùng kiêu ngạo, thế nào ông ta cũng không ngờ kết quả cuối cùng lại là mình bị mang đi!
“Có phải tính sai rồi không?” Ông ta lạnh mặt, nhíu mày quát lớn: “Đây chính là thái độ làm việc của mấy người sao? Nhà họ Tô có tiền thì giúp nhà họ Tô! Đúng là lũ khốn nạn giả danh vì nhân dân!”
Cảnh sát cố gắng kiềm chế để không đấm ông ta một trận.
Diêu Thi Duyệt thì la to: “Không, không phải vậy, sao tôi cũng bị bắt? Cái gì tôi cũng không làm!”
Cô ta nhìn về phía Tô Nhất Trần, lo lắng hô to: “Tổng giám đốc Tô, cứu tôi! Tấm lòng của tôi anh biết rõ mà! Vừa mới ban nãy tôi còn không tiếc bán nhà họ
Diêu để giúp nhà họ Tô!”
Hai trưởng lão bị bắt đi một cách thuận lợi như vậy cũng nhờ một phần công lao của cô ta mài
Không có cái USB kia của cô ta thì sao họ có thể bị định tội nhanh như vậy được?
“Tổng giám đốc Tô, anh không thể vô tình như vậy được!” Diêu Thi Duyệt khóc. lớn: “Tôi vẫn luôn giúp anh, tất cả những gì tôi làm vì muốn tốt cho anh, tôi chưa từng muốn làm chuyện gì tổn hại đến nhà họ Tô!”
“Anh tin tôi đi..."
“Tôi không cam tâm, vì sao chị tôi đã thành như vậy rồi mà nhà họ Tô mấy người còn giữ chị ta lại, tại sao lại đối xử lạnh lùng với tôi như vậy?”
“Thả tôi ra...!” Diêu Thi Duyệt ra sức trốn thoát rồi lao ra.
Cô ta không nên bị bắt, cô ta làm nhiều việc như vậy rồi, cô ta muốn làm bà chủ nhà họ Tô!
Tô Tử Chiến và Tô Tử Du là con trai mới đúng, tổng giám đốc Tô cũng là của cô ta.
Cô ta mới là mẹ hai đứa nhỏ, cô ta mới có tư cách bước vào nhà họ Tô! Chỉ cần bắt được Tô Tử Du... Cô ta sẽ có cơ hội...
Đúng lúc này, một cái dĩa lớn từ trên trời giáng xuống.
Chú Ngưu nhắm một mắt lại, một đòn đánh bay Diêu Thi Duyệt ra ngoài.
Cảnh sát nhanh chóng khống chế Diêu Thi Duyệt, không ngờ cô ta phát điên lên còn dám cắn cả bọn họ.
Bộp, Diêu Thi Duyệt bị đánh mạnh lên cổ, hôn mê bất tỉnh. Thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Sau khi mấy người Tô Thi Duyệt bị mang đi, Tô Nhất Trần trực tiếp đồn nhà họ Diêu vào đường cùng.
Trời lạnh rồi, nhà họ Diêu cũng nên phá sản đi thôi.
Diêu Thi Duyệt không ngừng la hét được đưa đến bệnh viện tâm thần, Diêu Kính Vân vì giam cầm Diêu Linh Nguyệt tám năm mà nhận án mười năm cơm tù.
Diêu Kính Vân bị tra ra từng giết người trả thù, hơn nữa còn không chỉ giết một người, án của ông ta bị chuyển thành vô thời hạn.
Ông ta lại còn dùng vu chung ở cục cảnh sát, trong lúc hỗn loạn đã bị đánh cho gấy chân, cuối cùng không thể đứng dậy được nữa.
Cũng vì ông ta mà sau khi nhị trưởng lão họ Diêu bị đưa vào tù còn bị lột sạch kiểm tra từng li từng tí, không chỉ lấy hết bùa chú, côn trùng trên người mà ngay cả râu, tóc, lông mày cũng bị cạo sạch, những nơi có thể giấu được trùng đều bị kiểm tra một lượt.
Cuối cùng Diêu Kính Vân và nhị trưởng lão nhà họ Diêu đều bị dán một tấm bùa lên người, bọn họ kêu la thảm thiết một tiếng, lúc tấm bùa cháy rồi cả người đều trở nên khô héo.
Ánh mắt bọn họ không chỉ có sự hận thù mà còn có cả sự không cam lòng.
Không biết cảnh sát đã đi đâu tìm bùa chú, vậy mà lại có thể giết hết tất cả chung trùng trên người bọn họ, hủy cả cách bọn họ nuôi chung.
Sau này sức mạnh lớn nhất của bọn họ cũng hoàn toàn biến mất! Hai người muốn dùng chung trùng để vượt ngục cũng không thể. Đương nhiên đây đều là những chuyện sau này.
Sau khi mấy người Diêu Thi Duyệt bị mang đi, Tô Tử Du đứng sững người trong sân.
Đột nhiên cậu bé nhớ ra gì đó, cậu bé hỏi: “Bà, chúng ta có cần đi viếng mộ chú nữa không?”
Bà cụ Tô nâng tay lên đánh một cái vào đầu cậu. 'Viếng mộ cái gì nữa, hôm nay thiếu chút nữa bọn họ viếng mộ bà luôn rồi đấy!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!