Ngô Tư Cần cảm thấy vô cùng oan ức nhưng không nói gì.
"Sao còn đứng ở đây? Mau đi đi! Hễ gặp em là chị lại xui xẻo!" Chị Thư khó chịu đuổi người.
Ngô Tư Cần kìm nước mắt, đưa tài liệu cho người khác rồi đi phục vụ cà phê cho chị Tĩnh.
Cô ấy trốn trong phòng trà và khóc rất lâu trước khi đi ra với ly cà phê. Khi đặt nó xuống, cô ấy vô tình làm đổ cà phê lên quần áo của chị Tĩnh. ”A... em làm gì vậy!" Chị Tĩnh cũng khó chịu.
Ngô Tư Cần lại bắt đầu rơi lệ.
Cô ấy thật ngu ngốc và không thể làm tốt bất cứ điều gì!
“Thật xin lỗi
Đôi mắt cô ấy đỏ hoe: “Em không cố
Chị Tĩnh đau lòng nói: “Đây là chiếc váy chị vừa mua. Nó là phiên bản giới hạn và có giá 10 ngàn tệ một chiếc!”
Ngô Tư Cần bàng hoàng, nhớ tới chiếc đồng hồ trị giá 100 triệu nhân dân tệ của Tô tổng vừa bị hỏng và giờ đây cô ấy lại làm bẩn bộ quần áo trị giá 10 ngàn tệ của người khác, cô ấy không thể cầm được nước mắt.
"Em... em phải làm gì đây?" Cô ấy nức nở: "Em chỉ là thực tập sinh, em không có tiền để đền..."
Chị Tĩnh rất tức giận, chỉ có thể xem như mình xui xẻo, lẩm bẩm: “Em thật ngu ngốc, sao ban đầu em lại được tuyển dụng thế nhỉ?”
Có người ở bên thì thầm: “Khi nghe tin cô ấy không được tuyển dụng, cô ấy đã bật khóc ngay tại phòng phỏng vấn... Các nhân viên cảm thấy như phạm phải tội gì ghê gớm lắm nên họ cho cô ấy thi lại. Không ngờ cô ấy tiếp tục trượt kỳ thi nên càng khóc to hơn và không chịu rời khỏi cửa. Không còn cách nào khác, HR đã cho cô ấy một suất làm thực tập sinh”.
Lúc đó, các nhân viên cũ đều nghĩ Ngô Tư Cần là một sinh viên mới ra trường, chưa va chạm với xã hội nên mới khóc nức nở đến thế, bên HR không đành lòng nhìn thêm nên quyết định cho Ngô Tư Cần một cơ hội.
Không ngờ sau khi vào tập đoàn, ngày nào Ngô Tư Cần cũng khóc một hai lần, sự đồng tình thương cảm của đồng nghiệp đã biến thành mất kiên nhẫn.
Khi mọi người ăn uống xong xuôi và nghỉ ngơi thì Ngô Tư Cần mới có thời gian ngồi xuống ăn trưa, nước mắt cô ấy lại chan cơml!
Cô ấy thầm nghĩ: Mình đã làm việc chăm chỉ như vậy, tại sao họ vẫn hung dữ với mình.
Còn có chiếc đồng hồ của Tô tổng nữa... Không, cô ấy làm hỏng đồng hồ của Tô tổng, cô ấy phải đích thân xin lỗi anh...
Có một ác quỷ đang treo lơ lửng trên đầu Ngô Tư Cần - Chính là quỷ mít ướt!
Quỷ mít ướt cũng thút thít: "Làm sao bây giờ! Vất vả lắm mới tìm được ký chủ, nào ngờ ký chủ lại làm việc cho nhà họ Tô?”
Quỷ mít ướt muốn chạy, nhưng lại không thể chạy được, hôm qua bị giữ chân ở ngọn núi hoang vu mấy tiếng đồng hồ, nó yếu tới mức sắp hồn bay phách tán rồi!
Nếu lúc này nó rời khỏi ký chủ và không tìm được ký chủ tiếp theo thì nó sẽ thực sự tan biến.
Quỷ mít ướt chỉ có thể cầu nguyện từ tận đáy lòng rằng ký chủ của nó sẽ bị đuổi việc! Tuy nhiên, văn hóa doanh nghiệp của Tô Thị khá bao dung và đối xử rất tốt với nhân viên, có lẽ nguyện vọng của quỷ mít ướt còn lâu mới thành hiện thực.
"Sẽ ổn thôi... Ký chủ của mình sẽ không thể lên văn phòng của Tô Nhất Trần đâu. Cho dù lên được, Tô Nhất Trân cũng không thể nhìn thấy mình..." Quỷ mít ướt an ủi bản thân.
Bây giờ nó đang ở công ty của nhà họ Tô, không phải ở trang viên nhà họ Tô.
Túc Bảo và người đàn ông mặc áo choàng trắng chắc chắn sẽ không vô cớ đến Tô Thị đâu.
Dù có đến cũng chưa chắc đụng nhaul Nghĩ tới đây, quỷ mít ướt cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!