Lúc đầu Mộc Quy Phàm đang dựa trên ghế của bà cụ Tô, giờ không tự giác thẳng lưng.
Vừa rồi lúc Túc Bảo lấy mấy thứ kia ra họ cũng không chú ý, còn cho rằng cô bé lấy ở trong túi ra...
Anh lập tức thấp giọng dặn: “Túc Bảo, lấy tảng đá kia ra!”
Túc Bảo không hiểu lắm, cô bé nghe lời lấy tảng đá kia ra, nhìn Mộc Quy Phàm hỏi: “Ba, sao vậy...”
Điện diêm vương không tốt sao?
Mộc Quy Phàm còn chưa lên tiếng Tô Nhất Trần đã thấp giọng căn dặn: “Đừng để người khác thấy thứ chứa điện diêm vương của con, hiểu chưa?”
Túc Bảo gật đầu: “Cái này con hiểu nha, nhưng mà ba, cậu và các anh chị cũng không phải người ngoài.”
Cho nên cô bé mới không giấu diếm nha.
Hôm qua lúc ở bên ngoài cô bé không bại lộ chút nào, chút chuyện này cô bé vẫn hiểu được!
Đá vụn Tô Nhạc Phi đang cầm trong tay lập tức rơi xuống. Cục đá to bằng bàn tay rơi xuống từ trên tảng đá của Túc Bảo.
Anh không ngờ điều còn đáng kinh ngạc hơn viên phỉ thúy ngàn tỷ là không gian có tồn tại.
Đây là những thứ có trong điện thoại di động của em gái!
Cái gì mà tôi mang theo không gian chạy nạn nuôi con tại năm xx.
Cái gì mà không gian nông môn, phu quân xx ta đứng lên.
Ngàn lần không ngờ rằng, không gian ở ngay trước mắt anh!
Tô Nhạc Phi không thể nào tiêu hóa được đồ vật khiến người ta khiếp sợ này,
anh nhìn cục đá trong tay, lại nhìn mặt dây chuyền điện diêm vương của Túc Bảo, cảm giác cuộc đời mình không biết đang đi về đâu.
Lúc này chú Nhiếp đi đến nói: “Cậu chủ, ngoài cửa có một cô bé tự nhận là cháu gái anh Mộc, nói muốn vào chào hỏi bà cụ.”
Ánh mắt Mộc Quy Phàm trở nên lạnh lẽo.
Tô Nhất Trần không suy nghĩ, lạnh nhạt nói: “Không gặp.” Túc Bảo đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn. “Không, cậu cả, con muốn gặp một chút.”
Mộc Quy Phàm ôm lấy Túc Bảo: “Đi thôi, chúng ta đi lên tầng. Để cậu cả con giải quyết.”
Túc Bảo: “Ai? Từ từ...” Là cô bé muốn gặp mà! Cô bé cảm nhận được khí tức rất quen thuộc!
Kỷ Trường nheo mắt, thấp giọng nói: “Là khí tức của kẻ phản bội kia, lá gan cũng lớn thật, còn dám tìm đến tận cửa.”
Hắn vẫn chưa rõ ý đồ đối phương đến đây, hắn nói: “Túc Bảo, nghe lời ba con, lên lầu trước đi.”
Còn chưa thể xác định tình hình là như thế nào, tốt nhất nên quan sát từ trong tối thì hơn.
“Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nhớ chưa?” Kỷ Trường muốn dạy đạo lý, đại khái là muốn cô bé cảnh giác hơn với kẻ phản bội, sợ người kia lại có âm mưu quỷ kế gì đó.
Không ngờ Túc Bảo gật đầu nói: “Con hiểu rồi sư phụ, cho nên chúng ta cần trốn trong bóng tối rồi phóng ám tiễn tiêu diệt hắn!”
Kỷ Trường: Không, không có tật xấu...
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!