Editor: Mít
Beta: Sasaswa
Khác với những lời bàn tán sôi nổi trên page trường, văn phòng giáo viên bị không khí im lặng bao trùm.
Việc xử phạt hành vi gian lận của Chu Đào vẫn còn rất nhiều vấn đề cần được giải quyết.
Ý kiến của thầy An là không nên tha thứ, phải bị trừng phạt và không cần xem xét lại; nhưng chủ nhiệm Trương hoàn toàn không đồng ý, cô cho rằng Chu Đào làm vậy chỉ vì hành động xấu của Tạ Dương thôi, về tình thì có thể tha thứ để trò ấy viết kiểm điểm, tuyệt đối không thể đình chỉ học!
Hầu hết các hình phạt của trường cấp ba Giang Dương đưa ra đều có thể được bỏ qua, chẳng hạn như đánh nhau, không tuân thủ kỷ luật. Hình phạt có thể được loại bỏ, không bị ghi vào hồ sơ.
Nhưng gian lận là loại vi phạm đụng đến vấn đề nguyên tắc, hoàn toàn không thể bỏ qua. Nó sẽ được ghi vào hồ sơ học sinh suốt đời.
Hình phạt của Tạ Dương cũng là như thế.
"Cô Trương, Chu Đào là mầm non mà cô xem trọng, nhưng cô không thể thiên vị không quy tắc như vậy!" Tiêu Ôn không nghe được lời của chủ nhiệm Trương, "Tạ Dương ép Chu Đào gian lận sao? Chu Đào gian lận tất cả đều xuất phát bản thân em ấy! Nếu đã làm, thì em ấy phải chịu trách nhiệm! Chứ không phải kéo người khác xuống nước! "
"Tạ Dương không ép buộc em ấy à! Tạ Dương còn ở đây thì chính là đang ép buộc em ấy! Tôi mặc kệ! Chu Đào không thể bị xử phạt như vậy! Tuyệt đối không được!" Cô là tổ trưởng giám thị, quyết định xử phạt cuối cùng phải thông qua cô để đóng dấu, muốn xử phạt cái gì cũng phải có con dấu của Phòng giáo vụ*.
*convert để là phòng đạo đức
Tiêu Ôn không muốn ở đây nữa, cô khẽ khịt mũi, vuốt tóc rồi đi ra ngoài.
"Vậy thì, chờ hiệu trưởng trở lại rồi hãy quyết định." An Đại Thiện cũng đứng lên, "Cô Trương, chuyện đã như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ có quyết định xử phạt thôi."
"Cô cứ kéo dài như thế này, chỉ hại thêm một học sinh không liên quan."
"Xin lỗi cho tôi nói thật, nghề giáo viên này không hợp với cô đâu, đôi mắt cô không được minh bạch."
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa. Những nơi khác đều là reup/ăn cắp, vui lòng đọc tại link gốc để ủng hộ editor.
Sau khi ăn trưa, mọi người quay lại phòng học mở máy lạnh rồi làm bài tập.
Bên ngoài trời nắng gắt, những học sinh như Tạ Dương không thể ngồi yên trong lớp, cũng không thể chạy ra ngoài.
Cậu đang nằm trên bàn, híp mắt thoải mái hưởng thụ gió máy lạnh thổi.
Nhưng khi cảnh này rơi vào những học sinh đang bênh vực cho Tạ Dương, liền trở thành cô đơn.
【Kèn nhỏ lớp A1】
"Hoa hồng tiểu thái dương: Việc này Tạ Dương thật oan, không làm gì cũng bị mắng."
"Hoa hồng tiểu thái dương: Cuối cùng thì tớ cũng hiểu tại sao trường học nào cũng có ác bá, chắc là do phải nhận lỗi hết lần này đến lần khác?"
"Thỉnh không cần nói chuyện: Lộc Mẫn, tôi thực sự muốn cấm ngôn bọn người trên page trường, cậu xem lâu rồi tôi chưa thực hiện nhiệm vụ của ủy viên kỷ luật đúng không."
"Hoa hồng tiểu thái dương: Tôi góp tinh thần, cố lên!"
Trong cái group này bây giờ chỉ có vài thành viên online, trong đó có Cận Từ.
"Minh chung: Các ngươi có bao giờ nghĩ rằng Tạ Dương chưa từng gian lận hay không?"
"Hoa hồng tiểu thái dương:??? Đây là có ý gì? Đúng! Lúc đó cả hai người đều được thầy An gọi lên nói chuyện, hỏi Chu Đào học hành thường ngày có gì lạ không, hình như cậu ở lại nói thêm gì đó với thầy phải không?"
"Minh chung: Tớ không nói gì hết. Khi học lớp 10, tớ từng báo cáo với cô Trương là có lẽ Chu Đào đang gian lận, bởi vì Chu Đào và tớ học cùng một trường cấp hai. Tớ nghĩ điểm của Chu Đào đột nhiên cao như vậy chắc chắn có gì đó không ổn! Nhưng đơn thư phản ánh của tôi hoàn toàn không có phản hồi."
"Minh chung: Sau đó, Tạ Dương bị phát hiện gian lận, tớ cũng không để ý chuyện đó nữa."
"Ngôi sao sáng: Nhắc mới nhớ, lúc ấy Tạ Dương vào trường cấp ba Giang Dương với thành tích cao nhất, lúc cậu ấy bị nói là gian lận còn có bạn cùng trường cấp hai nói là không thể nào mà?"
"Ngôi sao sáng: Nhưng lúc sau chính Tạ Dương thừa nhận mình gian lận, sau đó thành tích của cậu ấy cũng thật sự giảm mạnh, những người đó mới tin."
"Ngôi sao sáng: Tôi và Tạ Dương học cùng cấp 2. Lúc đó tớ khá xúc động, cảm giác con cưng của trời đã suy tàn không bao giờ vực dậy được nữa."
Người vừa nói là thành viên văn nghệ của lớp, là một người ham đọc sách.
Cận Từ ngồi vào chỗ, đặt điện thoại hơi nghiêng để đảm bảo rằng Tạ Dương sẽ không đột ngột mở mắt ra nhìn thấy.
Hắn lặng lẽ xem tin nhắn nhấp nháy trong nhóm, suốt thời gian đó không nói một lời, cho đến khi không ai nói thêm câu nào mới cất điện thoại liếc sang Tạ Dương đang được điều hòa thổi đến thoải mái bên cạnh..
Vô tâm vô phế, không quan tâm đến việc người khác đang muốn tổn thương mình.
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa. Những nơi khác đều là reup/ăn cắp, vui lòng đọc tại link gốc để ủng hộ editor.
Trong tiết thể dục buổi chiều, cái nắng như thiêu đốt chiếu thẳng vào mặt, tiếng ve kêu râm ran bên tai.
Toàn bộ sân thể dục chỉ có học sinh lớp A1, chiều nay các lớp khác không có tiết thể dục.
"Ôi, mỗi lần tới tiết này tớ thật muốn phản bội* lớp." Lộc Mẫn đứng trốn trong đội ngũ, "Tiết thể dục của các lớp khác đều là buổi sáng, nhưng lớp chúng ta lại bị xếp vào buổi chiều nóng cháy da như thế này. "
*Ý bạn đó là muốn cúp học
Diêu Ngọc đang thở hổn hển, muốn nói chuyện với Lộc Mẫn, "Tốt nhất cậu nên chạy đàng hoàng đi, lát nữa thầy đến sẽ nói 'Cái lớp lộn xộn, không nghiêm túc chút nào, lớp của các em có đoàn kết được không hả?'và sau đó đến việc tại sao chúng ta lại không chạy. "
"A, tại sao thầy lại thích bắt người ta chạy hoài vậy! Tôi sắp chết vì kiệt sức rồi!" Lộc Mẫn ngửa mặt lên trời gào to.
Diêu Ngọc bĩu môi, "Nhìn phía sau, nam thần của cậu chạy rất nhẹ nhàng kìa."
Cận Từ đang mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh đậm, sọc đỏ trắng, khóa kéo vẫn được kéo lên phía trên, hắn ung dung chạy như đi dạo.
Trên gương mặt hắn không lộ ra vẻ ửng hồng nào, từng nhịp từng nhịp hơi thở vẫn nhẹ nhàng như thường.
Tạ Dương bên cạnh lại không giống, đồng phục học sinh cởi ra buộc quanh eo, hai tay đặt ở sau đầu, chạy cà lơ phất phơ như một đứa trẻ kiêu ngạo ngang ngược.
Sau đó bị Cận Từ bắt phải bỏ tay xuống, Tạ Dương lười biếng cười với Cận Từ, thân thể như không xương đặt tay lên vai hắn, chạy theo bước chân của Cận Từ.
"... Cậu muốn tớ xem anh em nhà người ta hòa thuận với nhau như thế nào à?" Lộc Mẫn càng bối rối hơn, "Cậu có thấy bài viết trên page trường không, nó làm tớ thấy ghen tỵ với Tạ Dương vì có một người anh như vậy đấy! "
"......" Diêu Ngọc thực vô tội.
Cũng may giáo viên thể dục lần này tâm trạng không tốt, không muốn dầm mình dưới nắng với học sinh nữa nên sau khi chạy xong đã để mọi người tự do hoạt động.
Các bạn học nam hăng hái tự nhiên đến phòng thiết bị mượn thiết bị, các bạn nữ không muốn nhúc nhích nhiều liền chạy đến bóng cây.
Tạ Dương nhìn quanh muốn tìm chỗ bóng râm ít người ngồi một chút, nhưng chưa kịp di chuyển đã có người chặn đường.
"Tớ có chuyện muốn nói." Là Chu Đào ngăn cản.
Tạ Dương liếc mắt một cái, hoàn toàn không muốn nói chuyện dưới thời tiết này, lạnh lùng từ chối, "Không muốn."
"Không được!" Chu Đào vẫn chặn đường phía trước.
"..." Tạ Dương nhắm mắt lại, nhiệt độ cao xung quanh và mùi của nhiều loại tin tức tố của Alpha khiến cậu không thể chịu nổi, nhưng cậu càng không muốn nói chuyện với Chu Đào, không đợi mọi người kịp phản ứng Tạ Dương đã trực tiếp đấm vào bụng Chu Đào.
"Cậu nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói là không muốn!" Tạ Dương đấm vào bụng Chu Đào, nhưng Tạ Dương không buông tay, xách cổ áo Chu Đào ném xuống đất, sau đó dùng tay gắt gao bóp cổ Chu Đào tới mức nghẹn đỏ cả mặt, không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Cổ họng của Chu Đào cảm thấy khó chịu, cậu ta cố gắng gỡ tay Tạ Dương ra nhưng không thể lay được dù chỉ một chút.
"Cậu còn muốn nói chuyện à?" Tạ Dương bực bội siết chặt tay trái, ngón tay gần như cắm vào da thịt.
Thuốc ức chế của cậu dùng hai tuần một lần, hiện tại vẫn chưa đổi thành một lần một tuần, cậu vốn tưởng rằng nếu cẩn thận hơn có thể không cần thay đổi.
Nhưng đây là trường học, bạn có thể cẩn thận đến đâu?
Bạn sẽ không lường được ở góc nào sẽ gặp được một Alpha không biết kiểm soát tốt tin tức tố của mình.
Giống như bây giờ, vừa mới chạy xong, cơ thể khô nóng, trong không khí chứa hỗn hợp nhiều loại tin tức tố. Tuy nhiên, trong mắt mọi người lớp A1 chỉ có Alpha và Beta, cho dù không khống chế được mà phóng thích ra một chút, thì chỉ có Alpha bài xích lẫn nhau, còn Beta cũng không bị ảnh hưởng gì.
Chu Đào nghẹn đỏ mặt, không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể kịch liệt lắc đầu.
Tạ Dương khẽ khịt mũi, định buông ra.
"Tạ Dương! Em đang làm gì vậy!" Cô giáo Trương từ nơi nào đi tới, trực tiếp bắt gặp cảnh này.
Tạ Dương nhìn Chu Đào, thấy nụ cười trên khuôn mặt đối phương, cậu đã hiểu tất cả.
Cậu buông tay ra, rồi đi đến trước mặt chủ nhiệm Trương đang tức giận chạy tới, cậu hung hăng đá Chu Đào còn chưa kịp đứng dậy.
Cú đá mạnh này đập thẳng vào thắt lưng của Chu Đào, cậu không hề nương tay chút nào.
Chu Đào đã che đi phần đó, nhưng đau đến mức không thể phát ra âm thanh, vì vậy cậu ta chỉ có thể mở miệng, âm thầm kêu đau.
Cô giáo Trương chạy tới, tức giận đến mức giơ tay, không kìm được tát vào mặt Tạ Dương.
"Nếu cô dám tát, em sẽ phế tay Chu Đào." Tạ Dương hơi cúi đầu, nhưng ánh mắt lại hướng lên trên, nhìn chằm chằm chủ nhiệm Trương vẫn không nhúc nhích.
Cảm xúc trong đôi mắt kia đáng sợ như quỷ lệ, chủ nhiệm Trương bị hù đến mức dừng tay giữa không trung.
Tay của Tạ Dương buông bên cạnh cũng siết chặt, gân xanh nổi lên.
Cả người cậu giống như không chịu được dưới ánh mặt trời thiêu đốt, người bên cạnh chưa từng thấy Tạ Dương đánh nhau, dường như đây là đầu tiên thấy được bộ dáng thật của Tạ Dương, không chút tiếng động bình tĩnh lùi lại một bước.
Chỉ còn Cận Từ đứng ở bên cạnh cậu.
Gương mặt chủ nhiệm Trương treo lên vẻ sửng sốt nhưng vẫn không quên mình đang tức giận.
Cô bỏ tay xuống nhưng không định để Tạ Dương đi, không thể dễ dàng bỏ qua chuyện đánh nhau như vậy được.
"Em tới phòng giáo vụ, nếu không đi cô sẽ kêu bảo vệ dẫn em đi." Chủ nhiệm Trương nói, thuận tiện đỡ Chu Đào dậy, "Cô thật sự không biết em muốn đến trường làm gì nữa!"
Tạ Dương lắc cánh tay, lùi lại một bước, nới rộng khoảng cách giữa mình và Chu Đào, đứng bên cạnh Cận Từ.
Ở bên cạnh Cận Từ tốt hơn nhiều, không có mùi tin tức tố lộn xộn khó chịu.
Thật sạch sẽ và sảng khoái, Tạ Dương cảm thấy mình không thể tốt hơn được nữa.
"Đi thôi, cô đi trước dẫn đường được chứ? Lâu rồi em không tới phòng giáo vụ nên quên đường đi mất rồi." Tạ Dương cà lơ phất phơ đứng đó, vươn tay vuốt mái tóc gãy che khuất mắt mình một phen.
"Hừ." Chủ nhiệm Trương khinh thường nhìn Tạ Dương, vừa đi vừa nói: "Chẳng ra cái dạng gì."
Tạ Dương đứng đó một lúc, nới lỏng bộ áo khoác đồng phục buộc ở eo, ném vào tay Cận Từ, "Nóng quá, sau khi tan học giúp tôi mang đến phòng học đi."
Cận Từ cầm bộ đồng phục trong tay, đồng phục vừa có nhiệt độ của mặt trời vừa có chút độ ấm còn sót lại trên eo của thiếu niên.
Thấy Tạ Dương vẫy tay định rời đi, Cận Từ nắm lấy bàn tay không an phận rồi hỏi: "Có muốn tôi giúp gì không?"