Chương 12
Chiếc xe Maybach dừng bên hàng cây xanh trước của bệnh viện.
Vệ Nam kéo cửa xe ra, Tần Hoài An lập tức nhìn thấy ánh khuôn mặt thâm trầm góc cạnh của Chử Chân Phong, cả người anh mặc đồ đen, toát ra một hơi thở lạnh lẽo.
Khi ở nhà họ Chử, cô có chút không đúng mực.
Nhưng hiện giờ, khi đã biết được thế lực của nhà họ Chử rất mạnh, cũng biết được Chủ Chân Phong không phải người mà cô có thể trêu chọc.
Sợ anh tức giận, Tần Hoài An tự giác kéo cửa ghế phụ ra, chuẩn bị ngồi vào. “Tới đây!”. Phía sau truyền tới tiếng mệnh lệnh lạnh lùng, không cho người ta kháng cự. Động tác của Tần Hoài An lập tức dừng lại, chỉ đành ngồi xuống ghế sau.
Cô ngồi cách Chử Chân Phong mấy chục xăng ti mét, tay phải vô thức đặt trên cửa xe, cứ như thể làm vậy có thể giảm bớt áp lực khi đối mặt với người đàn ông này…
Đầu gối Chử Chân Phong có đặt một chiếc máy tính xách tay, ánh mắt nhìn thoáng qua Tần Hoài An, khẽ cười một tiếng.
Xe chạy vững vàng trên đường.
Suốt quãng đường, Chử Chân Phong chỉ nhìn chằm chằm máy tính, như thể ngoại trừ công việc ra thì không hề để ý với Tần Hoài An chút nào.
Tần Hoài An yên lặng ngồi ở bên cạnh, thở cũng không dám thở mạnh, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình nhất có thể.
Một lúc sau, thấy Chử Chân Phong không hề có ý trách cứ mình, dần dần Tần Hoài An mới thả lỏng ra.
Cô nghiêng người nhìn thoáng qua phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đồng thời suy nghĩ xem bố mẹ nuôi sẽ chuyển bà tới bệnh viện nào.
Hải Lam rất lớn, bệnh viện cũng không ít, nhưng những bệnh viện có điều kiện điều trị tốt bệnh viện của bà thì có chưa tới mười cái.
Cô đã đi từng chỗ tìm, cuối cùng mới có thể tìm được…
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nói trầm thấp có chút không vui: “Tôi bảo cô đợi ở biệt thự, sao cô lại tới bệnh viện?” .
Tần Hoài An chợt cảm thấy cả người lạnh lẽo, giống như bị hơi thở lạnh bằng của anh khóa chặt vậy.
Cô quay đầu lại.
Chử Chân Phong đã rời mắt khỏi máy tính xách tay, lạnh lùng nhìn cô, chờ đợi lời giải thích hợp lý từ cô.
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm không thể lường trước được của anh, trước mặt người đàn ông này, cho dù có bao biện thế nào cũng không có tác dụng.
Cô chỉ đơn giản ra vẻ thành khẩn nói: “Tôi nhận được điện thoại uy hiếp của mẹ nuôi, bảo tôi mang tiền tới cho bà ta, nếu không thì sẽ làm gián đoạn quá trình điều trị của bà cho nên tôi mới vội vã tới bệnh viện”
Chử Chân Phong khẽ nhướng mày, không hề nói gì.
Tần Hoài An biết anh không tin mình, ánh mắt tối sầm lại: “Tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc bọn họ lại hạ thuốc tôi, mang tôi tới nhà họ Chử, thậm chí còn bất chấp an nguy của bà để uy hiếp tôi giao tiền cho họ. Bây giờ thì tôi tin rồi, hóa ra không phải ở trong cùng một ngôi nhà thì
có thể trở thành người nhà”
Nói xong câu cuối cùng, Tần Hoài An cắn chặt môi dưới. Chử Chân Phong bản tính bán nghi. Anh đã xem qua tư liệu của Tần Hoài An, biết được hoàn cảnh gia đình của bố mẹ nuôi cô. Có điều, lời của cô gái này nói có thể tin được sao?
Chử Chân Phong khẽ cười: “Cô muốn nói với tôi, cô trà trộn vào nhà họ Chứ không phải do tự nguyện mà là do bị ép sao?”
“Vậy anh cảm thấy tôi đang cố ý tỏ ra đáng thương sao?” Tần Hoài An hỏi ngược lại, đổi lấy là ánh mắt không rõ ý tứ gì của Chử Chân Phong. Cô không khỏi ngẩn ngơ.
Cũng phải, những chuyện này đều là chuyện của riêng cô, nói cho anh nghe cũng không có tác dụng gì, chẳng lẽ cô thật sự trông chờ người đàn ông này sẽ thương hại cô sao?
Nghĩ như vậy, Tần Hoài An dứt khoát mím môi không nói chuyện nữa.
Thấy cô im lặng, trong lòng Chử Chân Phong đột nhiên có chút bực bội kỳ lạ, một tiếng lạch cach vang lên, đóng lại máy tính xách tay đang để trên đùi.
Anh lạnh lùng nói: “Nghe đây, cho dù cô có tới nhà họ Chửi như thế nào đi nữa, nếu như tôi đã đồng ý giữ cô lại thì cô nhất định phải phối hợp với tôi! Trước khi ly hôn, mọi hành vi cử chỉ của cô đều phải cho ra dáng với thân phận mợ chủ nhà họ Chử!”
Nghe thấy lời cảnh cáo của anh, Tần Hoài An khẽ chau mày: “Tôi sẽ phối hợp thật tốt, nhưng mà.”
Cô ngẩng mặt nhìn anh, ánh mắt kiên định: “Nếu như bà có chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không đứng nhìn mà không quan tâm.”
Cô vừa nói dứt lời, không khí bên trong xe đột nhiên trở nên căng thẳng. Sắc mặt Chử Chân Phong âm u, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Vệ Nam đang lái xe, đột nhiên cảm thấy phía sau truyền tới một luồng khí lạnh, cảm giác như sắp có điềm xấu.
Cậu Chử tức giận rồi!
Tần Hoài An đối diện với ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông, ý thức được mình đang bứt lông sư tử.
Khí thế của anh quá mạnh mẽ, chèn ép người ta tới mức có chút khó thở. Nhưng cô không thể vì vậy mà lùi bước. Bà là điểm mấu chốt nhất của cô, cô cần phải bảo vệ thật vững vàng!
Cô căng thẳng nói: “Bà là người thân quan trọng nhất của tôi, cũng giống như anh và bà Chử vậy, nếu như bà chủ xảy ra chuyện, anh nhất định cũng sẽ lo lắng đúng không!”
Vừa dứt lời, sắc mặt Chử Lâm Thần lại càng thêm lạnh lẽo hơn.
Sau một lúc lâu, khi Tần Hoài An cho rằng mình sắp bị người đàn ông đang ở trong cơn thịnh nộ này quăng xuống xe thì anh chợt thu lại hơi thở lạnh bằng như thể chưa hề có sự tức giận vừa rời.
Giọng nói nhàn nhạt, bình đạm: “Vậy thì chắc hẳn rồi, sau này nếu cô và bà có chuyện gì gấp thì tôi sẽ suy xét. Những chuyện khách thì đều phải nghe theo sắp xếp của tôi”
Tân Hoài An ngây ra, anh đồng ý rồi à?
Tuy rằng cô vẫn không nỡ từ bỏ việc học nhưng Chử Chân Phong đã chịu lùi một bước rồi, bản thân mình còn đưa thêm vấn đề nữa, có vẻ hơi giống được voi đòi tiên.
Cũng may mà giáo viên ở trường đối xử tốt với cô, xin nghỉ một thời gian chắc không có vấn đề gì.
Tần Hoài An nhẹ giọng nói: “Cảm ơn”
Chử Chân Phong liếc nhìn cô một cái, nói với vẻ đầy thâm ý: “Nói điểm yếu của mình cho kẻ thù biết, rốt cuộc là ngu xuẩn hay là là giả vờ ngây thơ?”
Cô có chút không hiểu nhìn anh. Anh nhàn nhạt nói: “Bà của cô.” Sắc mặt Tân Hoài An hơi trắng bệch đi. Cô nghĩ tới lời mình vừa nói, đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh. Bà của cô chính là điểm yếu trong lời Chử Chân Phong nói.
Bố mẹ nuôi dùng bà để ép cô, bắt cô thỏa hiệp, nhưng vẫn còn chưa cho cô đường sống, nếu như đổi lại là người đàn ông này… chẳng phải anh sẽ tùy ý sâu xé mình sao!
Vội vàng che giấu sự hoảng loạn, Tần Hoài An ra vẻ trấn định, lắc lắc đầu nói: “Anh sẽ không như vậy đâu”
“Ồ?”
Tần Hoài An cân nhắc giọng điệu, nửa thật nửa giả nói: “Anh Chử quang minh lỗi lạc, khí chất hơn người, sao có thể làm ra những chuyện tiểu nhân để tiện như vậy được chứ?”
Con người Chử Chân Phong tà mị, khóe môi khẽ cong lên một đường cong rất nhỏ: “Cô là người đầu tiên đánh giá tốt như vậy” .
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!