Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Convert: 𝒍𝒆𝒎𝒐𝒏𝒚𝒔𝒕𝒐𝒓𝒚 🍋

Edit: Sam

***

Không kịp phòng ngự, Bùi Yên bị cơ thể cường tráng nặng nề đè lên người.

Đầu gối người đàn ông đụng chạm đùi ngọc, cự vật nóng bỏng không hề ngượng ngạo để trên hoa môi sưng đỏ, một tấc lại một tấc.

"Ân a~"

Hạ thân cảm nhận được vật cứng rắn, cô gái nhỏ "ưm" một tiếng, không biết làm cách nào liền túm gối né tránh anh.

Lâm Dịch Phong nhếch môi, bàn tay to chống hai bên cô gái nhỏ.

Cô lùi bao nhiêu anh càng tiến bấy nhiêu, thậm chí quy đầu cực đại còn muốn thẳng tắp phá vỡ huyệt thịt đầy đặn.

"Đừng...Đừng mà..."

Bùi Yên khiếp sợ, tay nhỏ chống lên vai người đàn ông, cố ý đẩy anh ra, nhưng sức cô yếu ớt không thể đọ lại một người cao to, khỏe mạnh được.

Cô gái nhỏ cắn chặt môi, trên mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ, nước mắt lưng tròng.

"Thế nào? Ăn sạch sẽ sau đó bỏ trốn à?"

Đôi mắt Lâm Dịch Phong hàm chứa ý cười, giả giọng lạnh lùng, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt đỏ bừng xinh xắn.

"Em nhìn xem cổ anh bị gặm thành dạng gì rồi?"

Anh nâng cằm lên, lộ rõ "vết thương" dày đặc.

Nơi đó trồng đầy "dâu tây" tươi ngon, thậm chí có vết vì mút quá lâu nên biến thành màu xanh đen, không thể bỏ qua vài dấu bị móng tay siết chặt.

"Yêu" đến thế là cùng!

Bùi Yên chỉ dám thoáng nhìn rồi dời mắt, tai cô ửng hồng, ánh mắt nhìn xa xăm không tiêu cự.

Cố tình không để ý đến lời nói của người đàn ông.

"Em tính toán bồi thường cho anh như thế nào?"

Nơi tư mật và đôi ngực nhũ truyền đến cảm giác đau đớn, cô gái nhỏ ngước mắt nhìn người đàn ông đang tỉnh bơ đòi nợ, oan uất trong lòng, rõ ràng anh làm cô đau, vậy mà giờ còn...Hốc mắt cô đỏ dần, không phục lên án: "Rõ ràng anh cũng..."

Nửa câu sau nghẹn trong cổ họng, như thế nào cũng nói không nên lời.

"Anh làm sao?"

Lâm Dịch Phong nhướng mày, đôi mắt đang phản bác của cô gái nhỏ trầm lặng. Một tay nắm lấy tay cô, cố định trên đỉnh đầu.

Nửa người trên của người đàn ông áp xuống thật mạnh, bàn tay nóng rực lửa xoa đôi thỏ ngọc, quy đầu theo thân hình vạm vỡ dán sát miệng huyệt non mềm, đâm vào bên trong.

Cảm giác trướng đau tập kích bất ngờ, dòng điện tê dại khiến cơ thể cô gái nhỏ không khỏi run rẩy, cô hoảng loạn kêu lên, âm thanh quyến rũ mị hoặc.

Hai tai ngày càng ửng đỏ, cô nhắm chặt mắt lại, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

Sao cô lại phát ra âm thanh như vậy nhỉ?

Lâm Dịch Phong cố gắng hô hấp, mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, môi mỏng khẽ cong, ghé tai cô hỏi ngược.

"Anh như thế nào? Hửm?"

"Tối hôm qua là ai quấn chân lên eo anh, một bên gọi chồng một bên cọ xát người anh, đáng thương cầu anh đi vào?"

"Là ai khóc lóc ôm cổ anh, hôn anh nói thoải mái?"

Người đàn ông mưu đồ ý lược, biết tối hôm qua cô gái nhỏ mất đi ý thức.

Anh lặng lẽ đá bay động tác điên cuồng do mình gây ra, chỉ chọn lọc hành vi chủ động của cô cừu non.

"Là ai mở rộng hai chân, ôm anh vuốt ve côn th*t, còn thỏa mãn rên rỉ bên tai anh."

Cô bắt đầu nhớ lại hình ảnh cuồng nhiệt giữa hai người, bất cứ hành động nào cũng đủ để người khác mất khống chế.

Người đàn ông trầm mặc đến phát sợ, anh ngậm vành tai cô gái nhỏ, giọng nói vẩn đục sắc tình.

"Kêu thật dễ nghe, anh hận không thể..."

"Em không có!"

Mắt hạnh Bùi Yên lấp lánh nước.

Cô gái nhỏ giận dữ đánh gãy lời anh, thẹn thùng muốn chui xuống đất.

Đương nhiên cô biết mình đã làm việc này.

Đầu óc choáng voáng không biết vì sao hai người lại phát sinh quan hệ, nhưng dáng vẻ dâm đãng câu dẫn cô lại nhớ rất rõ.

Miệng rên rỉ cùng với tiếng nước "òm ọp" dưới thân, trước mắt hiện lên thân thể no căng khi được anh cắm vào.

Trước mặt người đàn ông cường thế, Bùi Yên không cam lòng bại trận, đôi mắt to tròn trừng anh, tự cười biện minh như thể người đó không phải là cô vậy.

"Em không có! Anh gạt người!"

Lâm Dịch Phong bật cười trước bộ dạng vô lại của cô, trên mặt chỉ kém viết mấy chữ "lạy ông tôi ở bụi này"

(*Đang muốn giấu điều gì đó nhưng lại vô tình để người khác phát hiện ra)

Đã nhớ lại mọi chuyện mà cái miệng nhỏ vẫn ngoan cố cãi bướng.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vì xấu hổ nên giận dữ của cô gái nhỏ, đôi mắt anh ảm đạm.

Hôm nay nếu không dạy dỗ cô, sợ sau này sẽ cãi lại anh.Bàn tay người đàn ông xuyên qua mái tóc đen nhánh, giữ chặt đầu nhỏ đang vặn vẹo không cho cô cơ hội chạy thoát.

Lúc sau anh cúi đầu dựa vào trán cô gái nhỏ.

Môi mỏng chậm rãi thả từng câu từng chữ, thanh âm trầm khàn như giáng một đòn trí mạng.

"Phải không? Vậy tối hôm qua ai là người nói thích anh?"

Mắt hạnh tròn xoe co rút, toàn thân run rẩy.Anh biết rồi!

Bí mật cô chôn vùi tận đáy lòng, thế nhưng lúc say rượu lại nói huỵch toẹt ra.

Đồ vật quý giá nhất bị bại lộ trước mặt người khác, khuôn mặt cô gái nhỏ nửa trắng nửa hồng, không biết làm sao liên tưởng bản thân thành người tí hon.

Người đàn ông hung hăng nghiền áp thân thể cô gái nhỏ, mạnh mẽ chiếm đoạt từ bầu ngực sữa đến đùi ngọc, không mảy may động đậy.

Chỉ có trái tim bất an đập "thình thịch" truyền qua da thịt người đàn ông,thỏ con từng bước rơi vào bẫy, đáng thương không thôi.Khóe môi Lâm Dịch Phong gợi lên ý cười nhàn nhạt, cất tiếng hài hước thổ lộ bên tai cô gái nhỏ.

"Em nói thích anh, còn ghen với nữ sinh ở sân bóng rổ."

"Anh chưa bao giờ biết, em trộm yêu thầm anh đến mức này rồi sao?

"Bên dưới co chặt, người đàn ông không kìm hãm được tự động nhích tới, quy đầu mở rộng tiểu huyệt ma sát, anh cảm nhận từng đợt run rẩy của người trong lòng.

Lâm Dịch Phong nhìn chằm chằm cô gái nhỏ sắp khóc, cuối cùng nhẹ giọng.

"Cho nên em bắt đầu mơ ước thân thể của anh từ rất lâu rồi, đúng không?"

"Có thể càn rỡ làm tình với anh như vậy à?

***
Nhấn Mở Bình Luận