Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Convert: 💐 Vespertine 💐

Edit: Sam

***

"Ông xã, em sai rồi..."

Ngay chính giữa phòng khách, hai người chạy vòng quanh ghế sofa như diều hâu truy bắt mồi, tuy thế lực ngang nhau nhưng anh chỉ muốn cho cô nếm thử cảm giác dê rơi vào miệng cọp.

Bùi Yên sắp chạy đến cửa phòng, thoáng nghe động tĩnh phía sau, cô đi tới chỗ sofa, nghĩ mình nên xin anh tha thứ, không thể được, nếu bị bắt sẽ rất thảm đó.

Cô gái nhỏ đứng bên cạnh sofa, mắt hạnh nhìn người đàn ông, chỉ cần anh tiến lên một bước, cô lập tức chạy sang hướng khác, còn không quên đáng thương xin tha.

"Chúng ta xuống ăn cơm đi, không phải anh đói bụng sao?"

Khuôn mặt nhỏ chân thành tha thiết... Nào giống hành vi nghịch ngợm tối qua... Bé con vô lương tâm... Thôi, hôm nay tha cho cô.

"Không vội, anh muốn ăn một thứ."

Lâm Dịch Phong cười cười, mất kiên nhẫn trêu đùa cô rồi, dùng tay làm bệ đỡ lên ghế sofa, anh nhảy tới chỗ cô nhóc, dễ dàng như bắt cá chạch vào trong rọ.

Người đàn ông bế cô, đè trên tường, tay xé góc áo cô "Xẹt" một tiếng, áo ngủ biến thành mấy mảnh vải.

Anh chậm rãi dời tay xuống dưới, xâm nhập nơi riêng tư, tiếp tục xé.

"Ông xã, Yên Yên sai rồi... Em xin lỗi được không..."

Vẫn là Bùi Yên biết điều, từ áo ngủ đến quần bị anh xé tan tành, xong rồi xong rồi, lời hôm qua anh nói...

Cô ôm cổ người đàn ông, cắn bờ môi của anh, chóp mũi, nói cô sai rồi, tối qua cô bị ma quỷ ám ảnh, sao cô có thể bỏ mặc anh được, do lỗi cô uống quá chén.

Đáng lẽ nửa đêm cởi trói giúp anh, ai dè cô uống rượu rồi ngủ say, họa là cô gây ra, không thể trách cô được

"Tối qua ai quyến rũ anh, còn lấy chăn che kín người anh?"

Lâm Dịch Phong vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ nhếch môi nhìn cô. Đôi lúc việc làm của cô gái nhỏ khiến anh bất ngờ, điều đó càng thôi thúc dục vọng muốn bắt nạt cô mà thôi.

Cho dù bảo bối nhỏ muốn nhảy nhót trước mặt anh như thế nào đi nữa, cô cũng không thể trốn thoát khỏi "Ngũ Hành Sơn"* của anh.

(*Chỉ lòng bàn tay, tui để vậy cho mọi người liên tưởng nha.)

Người đàn ông đẩy ngón giữa vào lớp vải mỏng tanh, đâm thọc bên trong, cơ thể cô gái nhỏ đã bị anh khai phá từ lâu, cố chịu đựng anh đùa bỡn.

Lâm Dịch Phong động tay không kiêng nể, tiếng nước tấm tắc không ngừng truyền đến.

Ngón tay anh làm cả người Bùi Yên tê dại, cơ thể cô mềm nhũn thành bãi nước, khi cô sắp rơi xuống đất thì bàn tay to nâng cô lên.

Anh dán sát vào người cô, hôn cô gái nhỏ đang thở dồn dập.

"Nói cho ông xã biết, tối hôm qua em sai ở đâu, nói từng cái một, thiếu một chuyện anh sẽ làm sưng miệng nhỏ phía dưới của em!"

Bùi Yên muốn khóc, quả nhiên một người đàn ông dục cầu bất mãn rất giống kẻ lưu manh lão làng.

Cô không chịu nổi nơi tư mật bị anh khuấy đảo đến nghiêng trời lệch đất, vòng eo tinh tế đung đưa theo ngón tay đâm thọc, mặc kệ cô trốn bằng cách nào, ngón tay kia sẽ truy đuổi không tha, thậm chí ngón tay thứ hai còn thăm dò vào trong.

Cô gái nhỏ sợ hãi tột cùng, mặt khóc như đưa đám ôm anh kể rõ tội lỗi, nói cô không nên cạo lông chân... không nên mê hoặc anh... càng không nên trêu chọc anh rồi bỏ trốn... Còn dùng chăn che mặt anh... để anh buồn bực suốt một đêm.

"Tha em đi ông xã, lần sau Yên Yên không làm như vậy nữa!"

Cô gái nhỏ than khổ xong xuôi liền hôn môi anh, gặm cắn, liếm mút, đôi mắt hạnh mờ mịt hơi sương, cô nhóc nhu nhược đáng thương nhìn anh.

Ngứa quá... Đừng động nữa...

Tiếng "òm ọp òm ọp" liên miên, anh rút tay ra, Bùi Yên mặt đỏ tai hồng chưa kịp cao trào, Lâm Dịch Phong đã bôi mật dịch từ lòng bàn tay lên mặt cô, cảm giác ướt dính kèm theo mùi vị dịu ngọt riêng biệt.

Anh cười cười, lại gần ngửi hương thơm thuộc về cô, trầm giọng.

"Sai nhiều vậy à, phải làm em thêm vài lần mới nhớ lâu được..."

Dứt lời đặt hai chân cô lên eo anh, đồng thời mông hẹp mượn lực đưa côn th*t đi vào.

Ngày hôm đó, cô gái nhỏ đảm đương trách nhiệm trở thành vật trang trí của anh, bất kể là ở sofa, phòng ngủ, khăn trải giường, đều do anh tự chơi tự làm.

Khắp nơi trên người cô bị anh nắm quyền điều khiển, tối qua cô đối xử với anh như thế nào, hôm nay anh phải đòi cho bằng hết, dụ dỗ cô nói muốn anh, chốn đào nguyên ướt dầm dề cũng bị anh đánh chiếm.

"Ăn" mệt mỏi thì cắm bên trong, ôm cô đi uống nước, đi xem TV, vừa đi vừa đâm, toàn bộ căn phòng thủy mạn kim sơn*, để lại dấu vết hoan ái của hai người.

(*Nhiều nước: nước tràn đầy Kim Sơn. Cre: Hắc Động)

Kết thúc trận chiến, người đàn ông ép khô Bùi Yên thành sâu ngủ, lúc ăn cơm cũng buồn ngủ, ra ngoài xem tuyết thì nằm trong lòng anh ngủ gật, dường như cô muốn ngủ đông đây mà.

Hai người về nhà bằng máy bay tư nhân, trong cabin có sofa và TV tiện lợi, dàn loa nghe nhạc thư giãn, nhà ăn, quầy bar, có thể thấy được sự xa xỉ đầy mùi tiền.

Bùi Yên lười nhác ngồi trên ghế, nhìn xa xăm ngoài cửa sổ máy bay, thành phố tuyết trắng xóa, tuy rất lạnh... Nhưng cũng rất đẹp... Không biết khi nào cô mới được đặt chân một lần nữa?

"Thích nơi này sao?"

Lâm Dịch Phong đứng sau lưng cô, anh ôm cô gái nhỏ lên đùi mình, cùng cô ngắm cảnh hoa tuyết lấp lánh trên nền trời bao la.

Anh ghé vào tai cô nói khẽ.

"Chúng ta tới thường xuyên được không? Mỗi một năm tới một lần."

Bàn tay to bao bọc tay nhỏ, anh thở dài thỏa mãn: "Khi chúng ta già rồi sẽ dẫn theo con cháu, lúc ấy em đã là bà cụ không đi được nữa."

"Anh thì không già sao..."

Bùi Yên tức giận liếc anh, nghĩ đến khung cảnh hạnh phúc ấm áp, đôi mắt cô dịu dàng, nằm trong ngực anh tưởng tượng sau này bọn họ già đi.

Tay trong tay giẫm lên mảnh đất mùa thu lá vàng, ngoái đầu nhìn nhau cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn chứng minh cho tình yêu của hai người.

Cô gái nhỏ nghĩ mình nên dũng cảm, năm nay về nhà ăn tết với ba mẹ, cô phải tiết lộ về chuyện tình cảm của mình cho ba mẹ biết.

Có lẽ không quá hai năm, bọn họ sẽ đón nhận anh.

Bùi Yên ngẩng đầu nhìn người đàn ông, đôi mắt hạnh không giấu được tình yêu say đắm nồng nàn, bạn trai cô rất ưu tú đó!

Cơ mà, cô chưa từng dự đoán ngày hôm đó sẽ đến nhanh như vậy!

Trở về từ Tây Cương nhận được điện thoại của mẹ cô, nói đoàn vũ đạo biểu diễn ở nước ngoài đã kết thúc, đang bay về nước.

Tết Nguyên Đán không bận rộn học hành thì về nhà, ba mẹ rất nhớ con gái.

Trên đường đến sân bay, Bùi Yên ngồi ở ghế phụ trộm quan sát người đàn ông.

Anh chuyên chú lái xe, sườn mặt anh tuấn không biểu hiện cảm xúc, chẳng nhìn cô thêm mấy lần.

Tốt xấu gì cũng nên về nhà ba ngày đúng không... sao anh chưa phản ứng thế nhỉ... ít nhất nói lời luyến tiếc cô...

Cô mất mát trong lòng, muốn nói lại thôi, khát vọng bạn trai mau nhìn ánh mắt tha thiết của cô.

Anh hỏi thử xem khi nào em quay lại đi mà, sau đó bâng quơ nói ra sân bay đón em, giúp em lấy đồ linh tinh.

Lâm Dịch Phong cảm giác tầm mắt nóng rực, anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ, nhướng mày ý hỏi cô có vấn đề gì à?

Bùi Yên lắc lắc đầu, sự thất vọng bao trùm thỏ con bé nhỏ, cứ thế mất hồn suốt đường đi.

Kết quả đến sân bay, người đàn ông lấy vé đi cùng chuyến với cô, Bùi Yên choáng váng, trợn mắt há hốc mồm.

"Anh mua khi nào vậy?"

"Mấy ngày trước, anh có việc đi thành phố Giang một chuyến, sẵn tiện đưa em về nhà." Lâm Dịch Phong nhạt nhẽo nói, nhớ tới nét mặt buồn bã trên xe của cô, anh mỉm cười bổ sung một câu.

"Thuận theo ý người nào đó, không phải thương nhớ anh sao? Ánh mắt vô cùng đáng thương dính mãi trên người anh."

Tai cô nhóc đỏ ửng, hung dữ trừng anh, người đàn ông này cố ý chê cười cô, càng ngày càng quá đáng...

Sau đêm còng tay, hình thức ở chung giữa hai người có biến hóa mới, một Lâm Dịch Phong bá đạo, xấu xa để lộ bộ mặt thật trước cô gái nhỏ.

Anh bắt nạt cô trên giường đến cả đời sống sinh hoạt, không thèm thương hoa tiếc ngọc nghiền ép cô không còn sức lực.

Trả thù lâu dài, nếu đây là cách hay nhất.

Bùi Yên từng phản kháng vài lần, nhưng châu chấu đá voi mà, dần dà chống cự như thể mua vui cho anh.

Tuy nhiên, cô gái nhỏ cũng trừng phạt lại anh gấp bội, việc ngồi trên máy bay chẳng hạn, tiếp viên hàng không phục vụ phát cơm, cô không thích ăn cà rốt, ớt xanh thì... để vào mâm cơm của anh thôi.

Lâm Dịch Phong xem cô chọn chọn lựa lựa, anh hơi nhăn mày, khi về thành phố A phải bồi bổ cho cô mới được.

Cô nhóc này rất kén ăn, không thể qua loa trong quá trình cân bằng dinh dưỡng.

Máy bay hạ cánh, kế hoạch của Bùi Yên bắt đầu, trước tiên đi theo bạn trai tham quan vài vòng, đến đó rồi gọi taxi về nhà.

Nếu ba mẹ có hỏi... nói rằng mình bị trễ chuyến bay, đơn giản.

Hoàn hảo... như vậy cô có thể ở cạnh anh thêm một lát rồi.

Đắm chìm trong kế hoạch tốt đẹp, đi lấy hành lý, nắm tay bạn trai ra khỏi cửa.

Ở cửa B biển người tấp nập, cô nhìn thấy ba mẹ đang vẫy tay chào cô.

Giây phút ngắn ngủi... Tức khắc hóa đá.

Mười ngón tay đan vào nhau không kịp buông ra, tự nhiên xuất hiện trước ba mẹ Bùi.

Mắt ba Bùi không tốt lắm, ông vui vẻ tìm kiếm trong đám người, ngó tới ngó lui không gặp được con gái, không đúng... Không phải Yên Yên lên chuyến bay này sao?

Nửa giờ rồi còn chưa ra khỏi sảnh nhỉ?

Mẹ Bùi kéo tay áo chồng mình, nhìn thấy con gái mình yêu thương được một người đàn ông xa lạ nắm tay, vừa nói vừa cười, lúc thì giận đỏ mặt liếc mắt anh một cái.

Ba mẹ Bùi không còn niềm mong chờ vui sướng như ban đầu, sắc mặt họ tối sầm, không vui nhìn về phía người đàn ông đi cùng con gái.

Vóc dáng cao lớn, đẹp trai, nhưng vợ chồng già nhìn thế nào cũng không hài lòng, trông anh giống như hung thần ác sát.

Ý định đón con gái của họ tan tành mây khói, hai người banh mặt nhìn con gái tươi cười rạng rỡ.

Bùi Yên bị dòng nước lũ xô đẩy về phía ba mẹ mình, cô cuống quýt sắp khóc, đầu óc không tìm được lý do biện minh, không cảm nhận người đàn ông đang dần siết chặt tay cô.

Cô gái nhỏ lắp ba lắp bắp cất tiếng.

"Ba, mẹ, anh ấy là..."

Cô không dám nói mấy chữ bạn trai, sợ ba mẹ Bùi nghiêm mặt, đành cắn đầu lưỡi sửa đổi.

"Anh ấy là bạn..."

Chưa buột miệng thốt ra chữ "học", Lâm Dịch Phong đã nhanh hơn cô một bước, quang minh chính đại giới thiệu.

"Chú dì, chào hai người, cháu là bạn trai Yên Yên."

***

Tác giả có lời muốn nói: Hai ngày này bổ sung mấy chương thiếu tiếp nha, Lâm cẩu bị nhà Yên Yên ghét rồi.
Nhấn Mở Bình Luận