Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Trong phòng luyện yeutruyen.net đàn, đôi tay thon dài trắng nõn lướt trên những phím đàn, tấu lên một bản nhạc trôi chảy. Bỗng nhiên, những bông tuyết rơi xuống bên ngoài cửa sổ của toà nhà cao tầng, như thể tạo ra tiếng động quẫy nhiễu đến cô gái đang chơi đàn.

Kiều Tri Niệm ngạc nhiên nhìn bông tuyết đang rơi ngoài ô cửa thủy tinh, cô vội vàng đứng dậy mở cửa sổ ra, đưa tay đón lấy.

Một đóa hoa sáu cánh rơi xuống lòng bàn tay, lập tức hoá thành vũng nước.

Cô lấy điện thoại chụp lại cảnh bầu trời, sau đó gửi cho người đầu tiên trong danh sách bạn bè.

“A Dập, tuyết rơi rồi.”

Đinh…

Màn hình điện thoại sáng lên làm cho bạn nhỏ Tần Lệ Hành đang bò chú ý đến.

“Me mẹ!” Cậu muốn cầm lên, nhưng chưa kịp chạm đến góc điện thoại thì đã bị một bàn tay to lớn ở phía sau lấy đi.

Người đàn ông nhìn ảnh chụp bông tuyết trên màn hình, bỗng nhớ đến lời nói của cô gái nhỏ trong đêm giao thừa. Khóe môi anh cong lên, bê nhóc con đang tự chơi một mình từ dưới đất lên, đầu ngón tay chạm lên cái mũi nhỏ xíu.

“Muốn đi gặp mẹ không?”

Cái miệng chúm chím mở ra: “Mẹ.”



Lúc Kiều Tri Niệm ra khỏi phòng luyện đàn, sắc trời đã tối đen, đèn đường bật sáng chiếu lên mặt đất trắng xóa. Tuyết vẫn đang rơi, bước khỏi mái vòm bằng thủy tinh, những bông tuyết không ngừng rơi xuống vai cô.

Từ nhỏ Kiều Tri Niệm đã thích chơi tuyết, vì đã ở một nơi bốn mùa đều như mùa hè nên cô cực kỳ quý trọng đợt tuyết do ông trời ban tặng.

Đôi giày da màu nâu xinh xẻo dẫm lên tuyết, phát ra những tiếng loẹt xoẹt.

Tần Dập đứng cách đó không xa nhìn cô gái nhỏ đang khoác chiếc áo măng tô màu vàng. Đầu tiên, cô đi vòng vòng trên nền tuyết, sau đó mỗi bước chân đều cố ý hất tuyết lên.

Giống hệt một đứa trẻ.

“Niệm Niệm.”

Cô gái nhỏ dừng hành động của mình lại, dao dác tìm nơi phát ra tiếng nói. Phía bên kia có một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen đứng dưới đèn đường, trên cánh tay yeutruyen.net còn bế đứa nhóc được trùm kín mít.

Hai bố con đều đen thui.

Kiều Tri Niệm cười rộ lên, vội vàng chạy đến nhào vào lòng người đàn ông, hít thật sâu để thưởng thức mùi hương của anh, sau đó hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của bé cưng.

“Sao anh lại đến đây? Cũng không nói với em tiếng nào.” Giọng nói nũng nịu vang lên, nhưng trong lòng lại nghĩ lần sau anh cũng đừng nói, bởi vì cô thích bất ngờ.

“Không phải em thích tuyết à?” Ánh mắt ấm áp của anh đủ để xua đi cái lạnh giá, người đàn ông ước lượng đứa nhóc ngày càng nặng trong lòng: “Bố con anh xem với em.”

Kiều Tri Niệm ngẩn người một lúc. Năm trước cô đã từng nói muốn xem tuyết rơi, không ngờ anh vẫn còn nhớ.

Đôi mắt to tròn của cô chớp liên tục, sau đó duỗi tay che đi đôi mắt của Tần Dập, tay còn lại thì xoay người bé cưng sang hướng khác.

“Nhắm mắt lại.”

Người đàn ông nghe lời, biết cô muốn làm gì, còn cố ý cúi đầu xuống để phối hợp. Quả nhiên giây tiếp theo, đôi môi mềm mại áp tới, tuy có hơi lạnh, nhưng anh cảm thấy rất ấm áp.

Tuyết phản chiếu lại tất cả ánh sáng làm ban đêm không còn tối như trước nữa, có thể nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, bầu trời có chút sắc đỏ.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cô gái nhón chân hôn môi người đàn ông, trên khuỷu tay của anh còn ôm cục vàng của hai người. Sau khi thân mật một lúc lâu, Kiều Tri Niệm buông môi ra. Tình ý chưa tan hết, anh liếm láp bờ môi chưa đã thèm, đôi mắt đen láy chan chứa tình yêu như muốn nhấn chìm cô vào trong đó.



Hai người nắm tay nhau đi trong sân trường, Tần Dập đã từng đến đây, nhưng cảm xúc lúc này lại không giống trước.

Hàng cây mai được trồng trên con đường nhỏ dẫn đến khu dạy học, những đóa mai đỏ nở rộ trên cành. Cả gia đình chậm rãi tản bộ, mùi hoa nhẹ nhàng thanh mát bao phủ cả người.

“A! A!” Đây là mùa đông đầu tiên trong cuộc đời Tần Lệ Hành, cậu bé phấn kích bắt lấy bông tuyết trên trời.

Bông tuyết vừa vặn đáp xuống cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở, nhóc con hút mạnh vài cái rồi thè lưỡi ra liếm.

Kiều Tri Niệm thấy thế thì phong bế cái miệng nhỏ vào trong khăn choàng, đánh gãy ý định của tên nhóc.

“Tuy rằng khi còn nhỏ mẹ cũng từng nếm thử tuyết, nhưng con không được ăn đâu.”

Lệ Hành là đứa trẻ ngoan, thấy mẹ không cho thì ngoan ngoãn bò lên đầu vai của bố.

Đối diện có một cặp tình nhân đang đi đến, chàng trai ôm lấy cô gái, còn bàn tay của cô gái thì đút vào túi áo của chàng trai. Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, thân mật khắng khít.

Sau khi bọn họ đi ngang qua, người đàn ông dừng chân, nhìn hai bóng dáng cầm tay nhau từ từ đi xa.

“Nếu không gặp anh, có phải em cũng sẽ giống với cô gái kia?”

Kiều Tri Niệm nghe xong thì bắt chước bỏ tay vào túi áo Tần Dập. Cơ thể người đàn ông nóng như lửa đốt, cho nên bên trong lúc nào cũng ấm áp.

“Em đã từng nghĩ thế, ở trường đại học sẽ quen một người bạn trai, có thể là bạn học, cũng có thể là đàn anh, sau đó bọn em sẽ cùng nhau đi học, cùng nhau đến thư viện đọc sách, cùng nhau ôn tập cuối kỳ, ăn xong cơm chiều sẽ tản bộ cùng nhau. Thỉnh thoảng sẽ có cãi nhau, nhưng chỉ được tức giận trong chốc lát thôi, tuyệt đối không thể kéo dài qua đêm, cũng không thể để hiểu lầm xảy ra.”

Cô bỗng nhiên bật cười: “Dù sao tất cả cũng chỉ là ước muốn.”

Người đàn ông nhướng mày nhìn cô: “Đúng là em không thể thực hiện, cũng không có cơ hội để thực hiện.”

Ngón trỏ của Kiều Tri Niệm đặt lên môi anh, đôi mắt phản chiếu những bông tuyết trắng.

“Ai nói em không thể thực hiện được, lúc trước chỉ là mơ tưởng, hiện tại mới là tốt nhất.”

Cô bế nhóc con chưa hiểu chuyện đang phá hỏng bầu không khí từ tay Tần Dập, sau đó học theo dáng vẻ ra lệnh cho đàn em của anh.

“Em ôm con của anh, còn anh ôm em.”

Khóe môi của người đàn ông cong lên, giây tiếp theo, hai chân của cô rời khỏi mặt đất, đối diện với cặp mắt màu nâu.

“Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
Nhấn Mở Bình Luận