Mạc Trọng Huy nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, bèn khẩn trương nói: “Mẹ, con bận rồi, con sẽ bảo trợ lý Trương qua luôn bây giờ.” Đường Tĩnh Vi còn muốn nói gì nữa, nhưng Mạc Trọng Huy đã tắt máy. An Noãn từ phòng tắm bước ra, nghe thấy Mạc Trọng Huy đang gọi điện thoại cho trợ lý Trương, lúc này cô bỗng cảm thấy tin tưởng hắn, có lẽ mấy ngày nay đúng là công ty hắn có việc thật. Mạc Trọng Huy dặn dò đơn giản hai câu, sau đó tắt máy. An Noãn vừa lau tóc, vừa thờ ơ nói: “Nếu công công ty có việc thì anh cứ đi đi, không sao hết.” Mạc Trọng Huy đi2tới, rất tự nhiên lấy khăn bông dịu dàng lau tóc cho cô. Hắn cười nói: “Công việc ở công ty có quan trọng đến đâu cũng không bằng em, mà em vẫn còn đang giận anh nên anh không dám đi đâu cả” An Noãn nhếch miệng, giản biện, “Em có giận anh đâu.” “Mặc kệ em có giận anh hay không cũng đều là anh sai, hôm đó anh không nên lớn tiếng với em như vậy.” An Noãn liếc xéo hắn, “Anh nào chỉ nói lớn tiếng với em, rõ ràng là anh quát em mà.”. Mạc Trọng Huy cười, “Lần sau anh không dám nữa, nếu không anh để em đánh anh hai cái nhé.” An Noãn hù mũi, buồn bực nói: “Nhưng8mà em không nỡ đánh anh.”
Câu nói đó đánh thẳng vào trái tim Mạc Trọng Huy. Hắn ném chiếc khăn mặt đi, rồi ôm cô lên giường. “Anh nổi điên cái gì đấy, tóc em còn chưa khô đâu.” Mạc Trọng Huy không để ý tới, hắn kích động mà vội vàng hôn lên môi cô. “Mạc Trọng Huy, anh còn chưa đi tắm!”
“Làm xong rồi tắm, em chê anh bẩn hả?”
An Noãn nhíu mày, cô làm sao dám chê cái người có bệnh thích sạch sẽ như hắn là bản được. Hắn không chế cô, cô đã thấy may mắn lắm rồi.
Sau đó nằm ở trên giường, Mạc Trọng Huy nghiêm túc nói với cô: “Anh nghe nói mấy ngày nữa Paris có tuần lễ trình6diễn thời trang áo cưới, đến lúc đó anh đưa em sang xem nhé, em thấy thích tác phẩm của nhà thiết kế nào, chúng ta sẽ mời người đó thiết kế áo cưới cho chúng ta.”
An Noãn hừ mũi, “Không đi.”
“Vẫn còn tức giận à? Không phải em nói không giận nữa sao?”
“Em không tức giận, nhưng sẽ không nhúng tay vào chuyện hôn lễ nữa, anh muốn thể nào thì cứ làm thế ấy, đến lúc cần thử váy cưới, em sẽ toàn lực phối hợp.” Mạc Trọng Huy lại làm nũng với cô, “Đừng như vậy mà, kết hôn là chuyện của hai người, sao có thể để cho anh quyết định một mình được, chúng ta cùng quyết định đi.” An Noãn cảm3giác toàn thân đều nổi da gà, “Mạc Trọng Huy, anh đừng làm phiền em, em muốn ngủ, mệt mỏi quá.”
Mạc Trọng Huy vẫn tiếp tục giở trò, đè lên người cô, uy hiếp trắng trợn: “Em phải đồng ý với anh là hai chúng ta sẽ cùng quyết định mọi chuyện của hôn lễ, không thì đêm nay em đừng hòng được ngủ.”
An Noãn vịn vai hắn, hỏi rất nghiêm túc: “Vậy anh sẽ còn quát em nữa à?” “Không, không bao giờ nữa.” Cô đưa tay chộp lấy gương mặt hắn, “Nếu anh dám quát em nữa thì cái đám cưới này khỏi cần làm đi.” Khóe miệng Mạc Trọng Huy giật một cái, hắn rời khỏi người cô, sau đó ôm chặt cô vào5trong ngực. Chỉ có ôm cô thế này mới khiển đêm không còn cô đơn, trái tim hắn cũng không trống rỗng. Sáng sớm hôm sau, những tia nắng vào chiếu rọi vào phòng ngủ, An Noãn vươn vai thức giấc. Sáng sớm ở đây không có âm thanh ồn ào của thành thị, ngay cả tiếng còi ô tô cũng không có.
An Noãn rất thích buổi sáng yên tĩnh như thế này, mà quan trọng nhất là bên cạnh cô có người đó. Dường như chỉ có hắn ở bên cạnh, ánh nắng trong lòng cô mới tỏa sáng.
Tâm trạng bị đè nén mấy ngày vừa qua đã được tháo gỡ, An Noãn trở mình nằm sấp trên người hắn, Mạc Trọng Huy thì yêu chiều chỉnh lại mái tóc rối bời của cô.
An Noãn cúi đầu, tặng hắn một nụ hôn ngọt ngào chào buổi sáng. Sáng sớm có thể được phúc lợi thế này làm Mạc Trọng Huy vui như điên. “Tâm tình tốt vậy à?” Hắn nhéo mặt cô, trong mắt tràn đầy yêu chiều.
An Noãn vùi đầu vào ngực hắn, cười nói: “Thời tiết tốt nên tâm tình cũng tốt.” “Vậy em hôn anh thêm một cái nữa đi, truyền cái tâm tình tốt đấy cho anh.”
An Noãn không keo kiệt mà bưng lấy mặt hắn rồi hôn xuống.
Một nụ hôn lướt qua, Mạc Trọng Huy sao có thể thỏa mãn được. Hắn giữ chặt đầu của cô, không cho cô rời đi.
An Noãn cười, hôn sâu hơn.
Sau nụ hôn nóng bỏng, triền miên, cô thở hổn hển hỏi hắn. “Hôm nay anh có kế hoạch gì?”
“Lát nữa anh phải đến công ty một chuyến” An Noãn xụ mặt xuống, ra vẻ không vui lắm. Mạc Trọng Huy dỗ dành: “Anh đi một lát sẽ về ăn trưa với em.”
Hắn không muốn đưa cô đi nữa, bởi hắn chợt phát hiện, có lẽ để cô ở lại nhà họ Thẩm sẽ an toàn hơn.
Hai người rửa mặt xong đi xuống nhà, Thẩm Diệc Minh đã đi làm, ông cụ Thẩm đang vui vẻ ngồi trong phòng ăn chờ bọn họ xuống ăn sáng.
Thấy hai người lại tay trong tay ngọt ngào, ông cụ Thẩm cười càng tươi hơn.
“Bác hai cháu cũng định chờ các cháu xuống ăn sáng, nhưng chờ một lúc mà không thấy hai đứa xuống nên nó đi trước rồi.” Giọng ông cụ mang theo chút mập mờ, trêu chọc. An Noãn hơi đỏ mặt.
Ông cụ Thẩm lại cảm thán: “Ông thật sự hi vọng sáng nào cũng có thể nhìn thấy hai đứa, hi vọng ngày nào hai đứa cũng ăn sáng với ông.” An Noãn nói đùa: “Ông ngoại, sau này cháu sẽ ở nhà suốt với ông luôn, chỉ mong mọi người khống chế cháu phiền phức thôi.” Ông cụ Thẩm mừng rỡ cầm tay cô nói: “Sao mà chê cháu được, ông mừng còn kịp đấy. Ông ngoại thích nhìn dáng vẻ hạnh phúc ngọt ngào của hai đứa lắm. Đến lúc đó ông còn hi vọng cháu mang theo mấy đứa nhóc nữa, vậy thì ông mới thật sự vui vẻ.” An Noãn cúi đầu thẹn thùng.
“Giờ hai đứa đã có kế hoạch sinh con chưa? Tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, càng để lâu càng khó sinh đấy.”
Mạc Trọng Huy khoác vai An Noãn và nói: “Chuyện con cái chúng cháu muốn thuận theo tự nhiên ạ.”
“Tốt, thuận theo tự nhiên là tốt. Đến lúc Noãn Noãn mang thai, hai đứa nhất định phải chuyển đến đây ở, nhà họ Thẩm nhiều người, có thể chăm sóc được cho Noãn Noãn. Noãn Noãn không ở bên cạnh ông, ông thật sự thấy không yên lòng.”
An Noãn bĩu môi, “Ông ngoại, ông suy nghĩ nhiều quá ạ, cháu còn chưa mang thai đâu.” “Ông phải lên kế hoạch trước chứ, nhỡ đâu đùng một cái lại có thai thì sao? Nhưng mà ông có một yêu cầu, nhất định phải sinh hai đứa, một đứa họ Mạc, một đứa họ Thẩm nhà ta.”