Thẩm Diệc Minh nghiêm túc gật đầu.
“Chúng ta đã làm sai thì phải đi bù đắp lại. Bây giờ, Ngọc Lan cứ trốn trong phòng không chịu ra ngoài gặp mọi người, có phần lớn nguyên nhân là vì em ấy cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người khác, chứ thật ra em ấy đã biết Noãn Noãn là con gái chú từ lâu rồi. Cho nên tốt nhất là chú vẫn nên về nhà đi, cho em ấy một bậc thang đi xuống.”
Thẩm Diệc Minh biết hết những điều này, chỉ là đột nhiên ông không muốn đối mặt với bà ấy. Không phải là không dám đối mặt, mà là ở sâu trong nội tâm ông có một suy nghĩ rất ích kỷ, hi vọng trong thế giới của ông chỉ còn lại một mình An Noãn, ông sẽ dành cho2cô tất cả tình yêu thương và bù đắp lại những thiếu sót của một người ba với con gái trong ba mươi năm qua.
Có lẽ là vì ông quá ích kỷ nên ông trời mới khiến ông mất đi nhiều như vậy. Năm đó, ông không dám buông bỏ tất cả vì tình yêu, mà còn lưỡng lự, đấu tranh giữa tình yêu và sự nghiệp. Bây giờ ông muốn bỏ hết tất cả vì con gái, nhưng không biết An Noãn có cho ông cơ hội này hay không. Những ngày gần đây ông vẫn tự an ủi mình rằng, dù chỉ có thể nghe cô gọi là bác hai, ông cũng mãn nguyện rồi. Cuộc đời ông bây giờ hầu như chỉ còn lại chút hi vọng này mà thôi.
Sau khi cãi vã với Mạc Trọng Huy, An Noãn vẫn tiếp tục8sống bình thường, một ngày ăn ba bữa đúng giờ, cô sẽ không còn ngốc đến mức dùng tính mạng và sức khỏe của mình để giận dỗi nữa.
Mạc Trọng Huy cũng ở trong biệt thự, hai người cùng sống dưới một mái nhà, nhưng lại không nói với nhau câu nào.
Đám người giúp việc trong nhà cũng sốt ruột thay cho hai người, bọn họ tìm trăm phương nghìn kế để tác hợp cho hai người. Ví dụ như nói tốt về Mạc Trọng Huy ở trước mặt An Noãn, nhưng An Noãn vẫn lạnh nhạt. Như thể tâm tình của cô sẽ không còn dao động vì hắn nữa.
Sáng sớm nay, An Noãn xuống dưới lầu muộn hơn bình thường, cô muốn tránh mặt Mạc Trọng Huy.
Đám người giúp việc líu ríu trong phòng ăn, hình như là đang nói về cái gì6đó. Nhìn thấy An Noãn, có người nói với cô bằng giọng lo lắng. “Cô An, hình như ngài Mạc bệnh rồi ạ, tối hôm qua lạnh như vậy mà ngài Mạc bơi trong bể bơi rất lâu. Sáng sớm nay tài xế Vương lên gọi ngài ấy xuống ăn sáng thì phát hiện mặt ngài ấy rất đỏ, như bị phát sốt vậy. Cô đi lên xem ngài ấy thử đi ạ.”
An Noãn nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, anh ta đã là người trưởng thành rồi, sẽ tự biết cách chăm sóc cho mình thôi.”
“Thế nhưng mà bình thường ngài ấy vẫn luôn dậy rất sớm, nhưng hôm nay đến giờ này rồi vẫn chưa xuống ăn sáng, chắc chắn là có thể cảm thấy không thoải mái.”
An Noãn ngồi xuống ăn bữa sáng, hững hờ nói: “Vậy cứ gọi bác3sĩ đến khám đi.”
Người giúp việc đó nhỏ giọng: “Chúng tôi không dám tự tiện ạ, cô An, vẫn là nhờ cô giúp đỡ mời bác sĩ đến đi ạ.” An Noãn lạnh lùng trả lời, “Tôi không rảnh.” Ăn qua loa cho xong bữa sáng, cô lên lầu và đi vào phòng làm việc của Mạc Trọng Huy lấy mấy quyển sách về kiến trúc. Trước kia cô đã từng đọc những cuốn sách này rồi, giờ đọc lại, cảm nhận đúng là khác nhau.
Có vài tác phẩm của tác giả có quen biết, rất quen là đằng khác. Thì ra Lâm Dịch Xuyên đã nổi tiếng từ rất sớm, các tác phẩm của anh đã được giới thiệu trong những quyển sách xuất bản từ nhiều năm trước. Lâm Dịch Xuyên nói thiết kế của cô được ảnh hưởng bởi anh, phong cách5rất giống của anh, cô không có suy nghĩ riêng và sáng tạo riêng của mình. Lúc ấy cô không thể hiểu được lời nói của anh, giờ nhìn lại thấy hình như đúng là thể thật.
Đắm chìm trong các tác phẩm thiết kế, cô đang nghĩ mình nên làm việc, không thể để cho tình yêu trở thành toàn bộ lẽ sống của mình được. Nếu không cô sẽ quá lo được lo mất, đòi hỏi quá nhiều, vì vậy mà khiến mình mệt mỏi. Cô và Mạc Trọng Huy chắc có lẽ đang ở trong loại trạng thái này, cô bướng bỉnh, kiêu căng, khiến Mạc Trọng Huy càng ngày càng phản cảm. Cô không dám suy nghĩ có thể một ngày nào đó cô và hắn sẽ mỗi người mỗi ngả, đến lúc đó, ngay cả việc nuôi sống mình cũng là vấn đề đối với cô. Có người nói phụ nữ vẫn nên có công việc riêng của mình, không nên hoàn toàn đánh mất bản thân.
Đột nhiên có người gõ cửa, An Noãn nhìn đồng hồ đeo tay, thì ra đã đến giờ cơm trưa. Cô sắp xếp lại xong thì chạy ra mở cửa. Một người giúp việc hốt hoảng nói: “Cô An, chúng tôi vừa nhờ tài xế lên gọi ngài Mạc xuống ăn cơm, tài xế nói hình như ngài Mạc bị bệnh nghiêm trọng hơn, cô vẫn nên đi xem ngài ấy một chút đi ạ.” An Noãn cảm thấy hơi bực bội nhăn mày lại, cô bước về phía trước hai bước, đẩy cửa phòng của Mạc Trọng Huy ra. Lúc này hắn đang nằm ở trên giường, sắc mặt ửng đỏ, trên trán có mồ hôi toát ra. Tim cô hơi trầm xuống, cô đi đến và ngồi xuống chỗ đầu giường, giơ tay kiểm tra trán của hắn, nóng quá. “Mạc Trọng Huy, anh tỉnh dậy đi, đến bệnh viện.” Cô lay mạnh người hắn. Hắn mơ mơ màng màng trả lời cô: “Không đi bệnh viện, anh không sao.”
Không còn cách nào khác, An Noãn phải bảo người mới bác sĩ đến nhà. Ngay lúc này, cô đang nghĩ, nếu Thẩm Cẩm Phong có ở đây thì tốt, cô chỉ cần gọi một cú điện thoại là anh ta sẽ tới ngay. Hà Tư Kỳ đã trở về rồi, nhiệm vụ của Thẩm Cẩm Phong cũng hoàn thành, chắc anh ta cũng sắp về đây. Cái thông tin nói là anh ta kết hôn và có con ở nước Mỹ, chắc tất cả đều là lừa dối. Nghĩ tới đây, trong lòng cô có cảm giác đau nhói khó tả.
Bác sĩ đến rất nhanh, đo nhiệt cho Mạc Trọng Huy, hắn sốt cao đến 39.3 độ.
An Noãn cho hắn uống thuốc hạ sốt, còn bác sĩ thì truyền dịch, nhưng một giờ, hai giờ trôi qua mà vẫn không thấy khá hơn chút nào.
An Noãn không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Cô An, cô yên tâm đi, ngài Mạc chỉ là bị cảm lạnh mới dẫn đến sốt cao, không có vấn đề gì đâu. Cần phải có thời gian nhiệt độ mới từ từ hạ xuống được, nếu cô không bận thì có thể giúp ngài Mạc lau cơ thể, giúp hạ sốt nhanh hơn.” Bác sĩ đi rồi, đám người giúp việc đều khuyến cô: “Cô An, cô xuống nhà ăn chút gì đi đã ạ, cô mà không ăn thì sao có sức để chăm sóc cho ngài Mạc.” An Noãn lắc đầu, mặt buồn bã. “Tôi ăn không vào, mọi người đều ra ngoài trước đi, tôi ở đây chăm sóc cho anh ấy là được.”
Đám người giúp việc ra khỏi phòng, ai cũng than thở, “Rõ ràng họ yêu nhau như thế mà cứ luôn giận dỗi nhau, hai người này đến lúc nào mới có thể tốt đây.” Trong phòng ngủ rộng rãi, ánh mặt trời vàng chói chiếu vào phòng, phủ lên người Mạc Trọng Huy, càng khiến sắc mặt hắn trông tái nhợt hơn. Trong trí nhớ của cô, hắn là người rất siêng tập luyện, rất khỏe mạnh, hiếm khi bị bệnh, nhưng mỗi lần bị bệnh đều rất nặng, rất lâu mới bình phục.
An Noãn mở nút áo ngủ rộng thùng thình của Mạc Trọng Huy, cô lau cơ thể hắn, nhiệt độ trên người hắn còn cao hơn cả trên trán. Không biết tại làm sao cô lại cảm thấy đau lòng, vành mắt đỏ cả lên. Cô thật sự muốn thay hắn chịu đựng sự cực khổ này. Thế có đáng giá không? Cho dù cô bị tổn thương sâu như vậy mà trong lòng vẫn không bỏ hắn được.
An Noãn giúp hắn lau qua người một lần, một lát sau hắn tỉnh lại, mở to mắt và muốn uống nước.
Cô vội vàng rót nước ấm đút cho hắn uống. Mạc Trọng Huy ngồi dậy, trọng lượng cả nửa người trên đều dồn lên người cô.