“Tôi thật sự không muốn ăn.”
An Noãn vừa nói xong thì chuông điện thoại di động vang lên, người giúp việc thức thời đi ra ngoài. Là Thẩm Cẩm Phong gọi cho Mạc Trọng Huy, An Noãn do dự một chút rồi ấn nút nghe máy.
Cô còn chưa kịp nói chuyện đã thấy ở đầu bên kia vang lên giọng nói của Thẩm Cầm Phong. “Huy, không xong rồi, tình hình càng ngày càng gay go.” An Noãn nhíu chặt mày, cô hỏi: “Thẩm Cầm Phong, tình hình của ai càng ngày càng gay go cơ?”
“An Noãn, sao lại là cô!” Thẩm Cẩm Phong ở đầu bên kia nóng nảy mắng: “An Noãn, sao cô có thể tùy tiện nghe điện thoại của người khác như thế chứ?”
“Thẩm Cầm Phong, anh đừng lảng sang chuyện khác, anh và Mạc2Trọng Huy có chuyện gì giấu giếm tôi phải không?”
“Không, làm gì có.”
“Vậy anh nói cho tôi biết, tình hình của ai ngày càng gay go? Anh nói cho tôi biết rốt cuộc anh làm gì ở Mỹ? Những năm qua có phải anh vẫn luôn chăm sóc cho Hà Tư Kỳ không hả?”
“Ai cơ? Hà Tư Kỳ á?” Thẩm Cầm Phong bực mình, mắng lại: “Làm sao tôi lại chăm sóc cho con khốn ấy được. Án Noãn, trí tưởng tượng của cô phong phú thế.”
An Noãn cắn môi, cô hỏi bằng giọng vô cùng nghiêm túc: “Thẩm Cẩm Phong, tôi xin anh hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc anh và Mạc Trọng Huy đang giấu tôi chuyện gì?”
“Cô tự đi mà hỏi Mạc Trọng Huy ấy.” Nói xong, Thẩm Cầm Phong cúp máy.
Anh ta vẫn luôn8khuyên Mạc Trọng Huy nói cho An Noãn biết sự thật, có một số việc có thể lừa gạt được trong chốc lát chứ không lừa được cả đời. Đôi khi nó còn tạo thành hiểu lầm và mâu thuẫn, anh ta không hiểu Mạc Trọng Huy đang sợ hãi điều gì.
Cả đêm, An Noãn đều ở bên chăm sóc cho Mạc Trọng Huy, cô liên tục lau người cho hắn. Thỉnh thoảng hắn lại tỉnh dậy, uống nước xong lại ngủ. Thẩm Cẩm Phong nói anh ta không chăm sóc cho Hà Tư Kỳ, nghe được điều đó cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Trong lòng cô có quá nhiều nghi vấn, chờ hắn tỉnh dậy để giải đáp. Sau khi cô cả đêm không ngủ chăm sóc cho hắn, sáng sớm hôm sau đó lại nhiệt6độ cho Mạc Trọng Huy, nhiệt độ của hắn đã hạ xuống một chút. Đến trưa thì hắn tỉnh táo lại, mở to mắt, rồi hắn nói mình đói, muốn ăn cái gì đó. An Noãn mừng rỡ bảo người giúp việc đem cháo đã chuẩn bị sẵn từ trước lên. Cô cẩn thận đút cho hắn ăn từng thìa. Mạc Trọng Huy ăn say sưa ngon lành, trên môi lúc nào cũng treo nụ cười thỏa mãn, chỉ là sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, khiến người khác nhìn mà đau lòng. Người giúp việc đứng bên cạnh không nhịn được mà nói: “Ngài Mạc, cuối cùng ngày cũng tỉnh rồi. Ngài không biết đấy chứ, cô An đã chăm sóc cho ngài một ngày một đêm, chưa từng ngủ chút nào. Từ hôm qua đến bây giờ3cô ấy vẫn chưa ăn gì đâu ạ.”
Mạc Trọng Huy nghe xong cau mày lại.
Hắn cướp lấy cái bát trong tay cô, nói bằng giọng không vui: “Em xuống dưới ăn một chút gì đi.” An Noãn mấp máy môi, nói lí nhí: “Được, để em đi ăn cái gì đó, anh tự chăm sóc mình cho tốt nhé.” An Noãn đi rồi không quay lại nữa, cô xuống nhà ăn một bát cháo, sau đó trở về phòng của mình.
Mạc Trọng Huy cứ ngóng chờ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng. Người giúp việc không nhịn được đành nói: “Ngài Mạc, ngài đừng nhìn nữa ạ, cô An ăn xong đã trở về phòng rồi. Có lẽ cô An quá mệt mỏi nên cần nghỉ ngơi. Ngài Mạc cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, không cô An5sẽ lo lắng cho ngài đấy ạ.”
Mạc Trọng Huy cúi thấp đầu, gương mặt tái nhợt hiện rõ sự buồn rầu. Hắn nói bằng giọng yếu ớt: “Mọi người đi ra ngoài đi.”
An Noãn nằm lăn lộn trên giường, trong đầu cố tràn đầy hình bóng của hắn. Trong lúc hắn bị mê man, cô luôn ở bên cạnh trông coi, chăm sóc cho hắn. Nhưng bây giờ khi hắn tỉnh lại, cô đột nhiên không biết nên lấy cảm xúc gì để đối mặt với hắn.
Đêm đã khuya, cô vẫn không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại trên giường, tâm tình vô cùng bực bội.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô gần như không hề do dự mà chạy ra ngoài. Cửa mở ra, cô thấy Mạc Trọng Huy đang đi về phía phòng mình, nhìn thấy An Noãn, hắn dừng chân lại.
Hai người nhìn nhau, lúng túng. Cô khẽ hỏi: “Anh, anh không ngủ mà chạy ra ngoài này làm gì?”
Mạc Trọng Huy không hề nói gì, hắn bước thêm mấy bước đến trước mặt cô, bưng lấy mặt cô rồi cúi xuống hôn.
Cô bị nụ hôn của hắn làm cho bất ngờ. Cô đẩy mạnh hắn ra, nhưng không sao đẩy ra được.
“Mạc Trọng Huy, anh vẫn còn bị cảm đấy, định lây cho em à?” Hắn dừng lại, rồi kéo cơ thể gầy gò của cô vào trong ngực mình, thủ thỉ: “Anh nằm một mình không ngủ được, đột nhiên rất muốn hôn em.” An Noãn đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: “Đừng gây rối nữa, anh vẫn còn đang bệnh đấy, mau về phòng nghỉ ngơi đi.” Hắn nhăn mày, “An Noãn, chúng ta nhất định phải vì người không liên quan, vì chuyện không tồn tại mà giận dỗi nhau sao?”
Cô ngẩng đầu lên, cười lạnh, “Ai là người không liên quan? Hà Tư Kỳ à? Cô ta là tình nhân cũ của anh, là người anh từng thích, sao lại là người không liên quan được.”
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vuốt tóc ô, “Người mà anh thích là ai chẳng lẽ em còn không biết? An Noãn, mặc kệ em có tin hay không, anh chưa từng thích Hà Tư Kỳ. Anh rất hối hận năm đó đã ở bên cạnh cô ta, nhưng khi đó anh vẫn chưa phát hiện ra tình cảm của mình đối với em. An Noãn, từ khi có em, anh chẳng có bất kỳ cảm giác gì với người phụ nữ khác, xin em hãy tin anh được không?”
An Noãn choáng váng, trong lúc nhất thời bộ não chết máy. Cô gãi đầu, lạnh nhạt nói: “Em mệt rồi, về phòng nghỉ trước đây, ngủ ngon.” Cô vừa trở về phòng, định quay người đóng cửa thì Mạc Trọng Huy đã vào theo.
“Mạc Trọng Huy!” Cô hơi tức giận. “Anh là bệnh nhân, em lại là vợ hợp pháp của anh, em có nghĩa vụ phải chăm sóc cho anh.”
Hắn nói đường hoàng, An Noãn thì tức điên lên. Cuối cùng hai người cùng nằm trên một cái giường, hắn biết mình đang bị cảm nên rất biết điều cách xa cô ra.