Ông cụ Thẩm không để ý đến bà, chỉ cầm tay An Noãn, nghiêm túc hỏi: “Con bé này, lần này trở về không đi nữa chứ?” An Noãn cười gật đầu.
Ông cụ Thẩm vui mừng kéo cô vào lòng, “Cháu gái ngoan, ông ngoại chỉ còn lại từng ấy thời gian thôi, ông hi vọng cháu có thể ở bên cạnh ông.” Ba anh em Thẩm Diệc Bái, Thẩm Diệc Minh và Thẩm Diệc Bác cũng đến bệnh viện, cả ba đều nhận được tin tức An Noãn đã trở về.
Xe dừng, Thẩm Diệc Minh không có ý định xuống xe. Thẩm Diệc Bái cau mày, hỏi: “Chú không xuống à?”
Thẩm Diệc Minh nói thật nhỏ: “Con bé hiện tại vẫn không muốn nhìn thấy em, tốt nhất2em không nên vào để tránh cho nó bị ngột ngạt.”
Lời này làm người khác nghe mà đau lòng. Thẩm Diệc Bái đành phải an ủi: “An Noãn trở về đây nhất định là đã chuẩn bị tốt tâm lý đối mặt với chú rồi, lúc này chú không cần thiết tránh né đâu.” Thẩm Diệc Minh vẫn lắc đầu, “Con bé chỉ không thể không quan tâm đến ông cụ thôi. Được rồi, mọi người lên trước đi, em ở dưới này đợi một lúc.” Thẩm Diệc Bái và Thẩm Diệc Bác cũng không tiện nói thêm gì nữa, cả hai người xuống xe trước. Thẩm Diệc Minh ngồi một mình trên xe, giữa đêm tối, sâu trong lòng ông đột nhiên cảm thấy hơi thê lương. Tài8xế ngồi ở phía trước hỏi: “Thưa ngài, chúng ta có nên về nhà trước không ạ, hay là về cơ quan?” Thẩm Diệc Minh khoát tay, “Không, trước tiên cứ đợi ở đây một lúc đã.” Chưa biết chừng ông lại có thể được nhìn thấy An Noãn, mấy ngày không gặp, ông nhớ có rất nhiều. Dù cô chỉ đi ngang qua đây, để cho ông nhìn thấy một cái thôi, ông cũng cảm thấy thỏa mãn. Ông chợt phát hiện mình thật đáng buồn, lại rơi vào tình trạng thê thảm như thế này. Cũng không biết phải đợi tới khi nào ông mới được nghe An Noãn gọi ông là bác hai một lần nữa.
Tiếng gọi “ba”, đời này ông cũng không dám trông mong6mình sẽ được nghe. An Noãn dỗ dành ông cụ Thẩm ăn cơm, rồi lại ngồi nói chuyện với ông cụ một lúc lâu.
Đến tối, Mạc Trọng Huy tới, bác cả và bác ba cùng đến đây.
Bác cả vỗ đầu An Noãn, cười và nói: “Xem ra vẫn là hai bác gái của cháu có sức quyến rũ, bác đi một chuyến vô dụng, để các bà ấy đi mới có thể đón được cháu trở về.”
An Noãn cười xấu hổ.
“Trở về là tốt rồi, nơi này mới là nhà của cháu. Cháu không ở bên cạnh làm bác lúc nào cũng lo lắng cháu sẽ bị ức hiếp. Giờ cháu đã trở về, nếu như biết có người nào dám ức hiếp cháu, bác sẽ không bỏ qua3cho hắn đâu.”
Trong lời nói của Thẩm Diệc Bái rõ ràng có ẩn ý, làm Mạc Trọng Huy hơi cau mày lại.
“Bác cả, không có ai ức hiếp cháu đâu ạ.”
“Vậy thì tốt, nếu như có thì nhà họ Thẩm chúng ta sẽ không để yên.” Thẩm Diệc Bái nói một câu mang hàm nghĩa sâu xa. Ông khẽ thở dài một cái rồi nói sang chuyện khác, “Vốn bác hai cháu cũng muốn đến thăm ông cụ, nhưng nghe nói cháu trở về nên nó không dám tới.”
Dường như Thẩm Diệc Bái đang chờ An Noãn nói gì đó, nhưng cô lại cúi đầu không nói gì cả. Ông cụ Thẩm thấy thái độ của An Noãn như vậy, bèn nắm chặt lấy tay cô, nói to: “Bảo5thằng nhóc kia đừng có tới đây, ba cũng không muốn nhìn thấy nó đâu.” Ông cụ Thẩm cũng rất sợ hãi, ông sợ vì Thẩm Diệc Minh mà An Noãn lại chạy mất. Vất vả lắm mới dỗ được cô trở về, ông không nỡ để cô lại đi, cho nên chỉ có thể tạm thời hi sinh Thẩm Diệc Minh thôi. “Noãn Noãn, tối hôm nay cháu ở lại bệnh viện với ông ngoại đi.” Ông cụ đề nghị. An Noãn vừa định đồng ý thì bác cả cười và nói: “Ba, chúng con có thể hiểu được ba rất yêu thương Noãn Noãn, nhưng mà Noãn Noãn và Huy mới kết hôn, dính chặt với nhau như keo với sơn, ba định nhẫn tâm tách chúng ra ạ?” Ông cụ Thẩm nghe xong cũng cảm thấy có lý, “Thôi cũng được, vậy sáng sớm mai cháu lại vào đây nhé. Buổi tối hôm nay mấy đứa về nhà trước, về nhà họ Thẩm ấy được không?” An Noãn suy nghĩ một chút rồi dỗ ông, “Ông ngoại, đợi ông xuất viện rồi cháu lại đến nhà ở với ông được không ạ?” An Noãn rất sợ về nhà họ Thẩm lại gặp được Thẩm Diệc Minh, dù là gặp Thẩm Thần Bằng, cô cũng có cảm giác xấu hổ. Ông cụ Thẩm nhẹ gật đầu mà lòng hơi nặng nề. An Noãn ngồi trong phòng bệnh một lúc rồi cùng Mạc Trọng Huy đi về trước. Đi ra khỏi phòng bệnh, hắn rất tự nhiên nắm tay cô dắt đi, An Noãn lại hất mạnh ra. Trong thang máy, hắn lại khoác vai cô, ôm cô thật chặt, khiến An Noãn không tài nào thoát được.
Thẩm Diệc Minh ngồi ở trong xe đã nhận được tin nhắn báo Noãn Noãn đang đi xuống. Hai mắt ông nhìn chăm chú ra bên ngoài, quả nhiên thấy Mạc Trọng Huy ôm An Noãn từ bệnh viện đi ra. Khoảng cách hơi xa, điều kiện ánh sáng cũng không tốt lắm nên ông không thấy rõ mặt của An Noãn, chỉ lờ mờ cảm thấy hình như cô hơi gầy. Mạc Trọng Huy tinh mắt, để ý thấy chiếc xe khá khiêm tốn của Thẩm Diệc Minh, hắn kéo tay An Noãn, bước chân cũng dừng lại.
An Noãn vênh mặt lên, nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Đợi một lúc mà không thấy Mạc Trọng Huy nói gì, An Noãn tức giận: “Mạc Trọng Huy, anh định chia tay với em ở chỗ này đấy hả? Anh cho rằng em không có nhà để về?”
Hắn đột nhiên kéo cô vào ngực mình, An Noãn trở tay không kịp, cổ quát lên: “Mạc Trọng Huy, anh nổi điên làm cái gì thế?”
Giọng nói mạnh mẽ của hắn trong bóng đêm đặc biệt dễ nghe, “An Noãn, để anh ôm một lát thôi, chỉ một lát thôi.” Thẩm Diệc Minh ở trong xe tham lam nhìn bọn họ thêm một lúc, cho đến khi họ ngồi lên xe và rời đi, ông mới đi lên lầu. Trên lầu, ông cụ Thẩm vẫn còn rất minh mẫn, An Noãn vừa đi, ông cụ đã lạnh lùng, nói: “Bảo Diệc Minh lên đây đi.” Thẩm Diệc Bái không phục không được, ông gọi điện thoại cho Thẩm Diệc Minh. Thẩm Diệc Minh đi vào phòng bệnh, ông bước thẳng đến trước giường của ông cụ Thẩm, cầm lấy bàn tay già mua của ông cụ, hỏi thăm: “Ba, sức khỏe của ba có khá hơn chút nào không ạ?” “Tốt hơn nhiều rồi, các con không cần lo lắng cho ba, ngày mai cũng không cần tới đây làm gì, để Noãn Noãn ở đây với ba là được rồi.” Cả đám người trong phòng cùng nhau dè bỉu ông cụ, Thẩm Diệc Minh thì cười rất vui mừng. “Diệc Minh, mấy ngày này có lẽ phải để con thiệt thòi một chút. Noãn Noãn mới trở về, ba không dám khiến con bé tức giận mà đi mất. Cuộc sống tương lai còn rất dài, ba sẽ từ từ thuyết phục con bé, để con bé tiếp nhận con. Con bé này dễ mềm lòng lắm, chỉ cần dỗ dành một lúc là không sao đâu, huống chi còn có Huy ở đây nữa. Mấy ngày tới con cố gắng tránh đi nhé, đợi ba khuyên con bé tốt rồi, hai cha con lại gặp nhau.” Thẩm Diệc Minh hơi mím môi, ông gật đầu với vẻ nặng nề.
Ông cụ Thẩm nhìn sang những người khác, vung tay lên. “Các con đều đi ra ngoài đi, ba muốn nói riêng với Diệc Minh mấy câu.”
Những người khác thức thời tránh ra ngoài, trong căn phòng bệnh rộng rãi chỉ còn lại hai cha con.
“Chắc con biết thật ra là ba muốn tránh mặt Ngọc Lan, gần đây có phải con có kế hoạch xử lý nhà họ Doãn không?”
Thẩm Diệc Minh cũng không giấu giếm, ông gật đầu.