An Noãn cười gật đầu, nói, “Chờ chị khỏe lại, tự do rồi, em còn muốn nhờ chị làm phù dâu cho em đấy”
La Hiểu Yến tự giễu nhếch miệng, cúi đầu lạnh nhạt nói, “Loại người như chị sao xứng làm phù dâu cho em, dù thế nào cũng phải tìm phù dâu là một thiên sứ thuần khiết giống như em ấy”
“Chị Hiểu Yến, chị nói bừa gì thế, chị là2người bạn tốt nhất của em mà.”
Lúc An Noãn rời khỏi biệt thự thì trời đã nhá nhem tối, cũng may tài xế của biệt thự đồng ý đưa cô về nhà.
Tới tiểu khu, An Noãn nhớ trong nhà đã hết đồ ăn, cô dứt khoát vào siêu thị trong tiểu khu mua mấy gói mì ăn liền. Mấy ngày nay cô đều tùy tiện ăn đại gì đó cho xong bữa tối,8một mình thì không cần chú trọng như vậy.
Xách theo một túi mì ăn liền về nhà, An Noãn bất ngờ khi hôm nay Thường Tử Phi lại quay về, lúc này anh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi với gương mặt không chút biểu cảm.
An Noãn hơi ngẩn người, ngay sau đó thờ ơ hỏi, “Anh ăn cơm tối rồi à?”
Thường Tử Phi không để ý đến cô.
“Nếu6anh vẫn chưa ăn, em sẽ ra ngoài mua đồ ăn, ở nhà chỉ có mì ăn liền”
Tròng mắt Thường Tử Phi khẽ chuyển động, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn An Noãn chằm chằm, đẻ thấp giọng hỏi, “Em đã đi đâu?”
An Noãn hít một hơi thật sâu, biết anh lại bắt đầu nghi ngờ mình, cô thành thật trả lời, “Em đi thăm La Hiểu Yến, chị ấy bị Vương Gia3Dật nhốt trong một biệt thự hẻo lánh...”
An Noãn tỉ mỉ giải thích một lượt từ đầu tới cuối, “Em không biết anh tin hay không, nhưng em không thẹn với lòng”
An Noãn nói xong, xách mì ăn liền đi vào phòng bếp.
Bây giờ là thời điểm giao mùa, trong cửa hàng tương đối bận rộn. Bữa trưa An Noãn không ăn được gì mấy, La Hiểu Yến mời ở lại biệt thự5ăn nhưng An Noãn sợ về muộn quá nên từ chối, mặc dù thật ra cô rất đói bụng.
An Noãn vừa đun sôi nước, đang định bỏ mì vào nồi thì giọng nói nam tính của Thường Tử Phi vang lên phía sau lưng, “Buổi tối, em ăn cái này ư?”.
An Noãn giật nảy mình làm rơi mì xuống, nước sôi bắn tung tóe lên tay cô, cổ xuýt xoa kêu lên một tiếng.
Giây phút đó Thường Tử Phi chỉ cảm thấy trong lòng cuống lên. Anh chạy đến trước mặt cô cực nhanh, cẩn thận cầm tay cô xem xét.
“Sao em lại lơ đễnh vậy, nấu gói mì cũng không biết, về sau đừng vào phòng bếp nữa”
An Noãn le lưỡi một cách đáng yêu, không nhịn được nói, “Vừa rồi bị anh làm giật mình”
“Anh không phải ma quỷ, em sợ anh làm gì? Đi thôi, anh đưa em ra ngoài ăn”
Thường Tử Phi tắt bếp, kéo tay cô ra ngoài.
***
Anh lái xe đưa cô đến một nhà hàng mới mở, dọc đường đi hai người cũng chẳng nói gì mấy, bầu không khí khá lúng túng.
“Thường tổng, sao ngài tới mà không gọi điện báo trước, phòng Hoa Hồng trên lầu đã có người rồi.”
Thường Tử Phi cười nói, “Không sao cả, chúng tôi ăn ở đại sảnh”
“Vâng, vị trí sát cửa sổ cảnh cũng rất đẹp, ngài có muốn đến chỗ đó ngồi không?”
Thường Tử Phi nắm tay An Noãn, đang muốn đi qua, giám đốc nhà hàng lại đột nhiên nói một câu, “A đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, vị khách đặt phòng Hoa Hồng vừa hay là cô Giang bạn của ngài, ngải có muốn ăn cùng họ không a?”
Sắc mặt Thường Tử Phi liền trầm xuống, nói giọng lạnh lùng, “Không cần”
“Vậy được rồi, mời các vị ngồi, tôi sẽ để phục vụ đưa thực đơn lên”
Ngồi vào bàn, Thường Tử Phi giải thích với cô, “Nhà hàng này là do một người bạn của anh mở, đợt này khá bận nên không đưa em đến được, hôm nay dẫn em đến ăn thử xem”
An Noãn chỉ cười nhạt, trong lòng có chút không thoải mái.
Thường Tử Phi gọi toàn là món Ăn Noãn thích, bày đầy một bàn, cô lại không có hứng ăn uống nên ăn rất ít.
“Sao chỉ ăn một chút thế, những món này không hợp khẩu vị của em à?”
An Noãn lắc đầu, “Rất ngon, chỉ là dạ dày em không thoải mái lắm, ăn không vào”
Thường Tử Phi duỗi tay xoa tóc cổ, oán trách nói, “Ai bảo ngày nào ở nhà em cũng ăn mì ăn liền, dạ dày không thoải mái mới tốt, để em nhớ cho kỹ không dám ăn uống thế nữa.”
An Noãn lè lưỡi, lại ăn thêm chút nữa.
Thường Tử Phi ngồi đối diện, nhìn dáng vẻ dè dặt của cô thì rất đau lòng. Anh cũng không biết bản thân mình đã làm gì, sao lại nhẫn tâm tổn thương cô?
Buổi sáng ngày hôm đó, cô chưa ăn sáng đã vội đi, sau khi rời giường anh nấu cháo cho cô, tự mình mang tới Bách Nhạc. Nhưng Ngải Lời nói cô xin nghỉ một ngày, hình như tới bệnh viện. Anh cho là cô có chỗ nào không khỏe, lo lắng sốt cả ruột phi xe tới bệnh viện. Nhưng khi đến nơi, Thường Tử Phi lại nhìn thấy cô và Mạc Trọng Huy cùng lên xe đi đâu đó.
Ma xui quỷ khiến nên anh lái xe đi theo phía sau bọn họ, xe đi một mạch tới vùng núi hẻo lánh, dừng lại trước một căn biệt thự. Anh không có can đảm đi theo nữa, quay đầu rời khỏi. Trên đường trở về, bởi vì thất thần mà thiếu chút nữa va chạm với một chiếc xe tải lớn, cũng may anh tránh được.
Thường Tử Phi chống một bàn tay lên bàn ăn, xoa huyệt Thái Dương của mình, hỏi với giọng trầm thấp, “Trong lòng em có phải rất giận anh không?”
An Noãn ngẩng đầu nhìn anh, cô đang định nói gì đó thì một giọng nữ dễ nghe vang lên phía sau, “Tử Phi, anh cũng ăn cơm ở đây à, trùng hợp quá!”
An Noãn nhận ra giọng của cô ta, cô quay người lại, quả nhiên là Giang Thiến Nhu.
Giang Thiến Nhu nhìn thấy cô, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi, vẫn cười tươi như hoa, hờn dỗi nói với Thường Tử Phi, “Tử Phi, cô gái này là ai vậy? Sao anh không giới thiệu cho em biết?”
Thường Tử Phi nhướng mày, mỉa mai nói, “Không phải cô đã gặp cô ấy rồi à, còn cần tôi giới thiệu sao?”
Nụ cười của Giang Thiến Nhu cứng lại, vô cùng xấu hổ.
Cô ta cũng là một người khôn khéo giỏi ứng phó, vươn tay ra với An Noãn, cười nói, “Cô An, chúng ta lại gặp nhau rồi”
An Noãn mím môi, cũng không đưa tay ra bắt lại, mà nói với Thường Tử Phi, “Em đi toilet một chút, anh và bạn anh cứ từ từ nói chuyện”
Cô đứng dậy rời đi, bỗng nhiên cảm thấy nơi này ngột ngạt đến mức khó thở.
Sau khi An Noãn đi khỏi, mặt Thường Tử Phi lạnh lùng, bực bội nói, “Giang Thiến Nhu, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Giang Thiến Nhu ngồi xuống chỗ An Noãn vừa ngồi, đối mặt với Thường Tử Phi, “Tử Phi, anh làm sao vậy? Mấy ngày nay không phải chúng ta ở chung rất vui vẻ à?”
“Giang Thiến Nhu, cô có ý gì?”
Cô ta mỉm cười nói, “Được rồi, chỉ đùa một chút thôi, em và người nhà anh ở cùng nhau thật sự vui vẻ, em rất thích bầu không khí của nhà anh, lúc rảnh rỗi cũng muốn đến đó chơi”
Thường Tử Phi hít một hơi thật sâu, nói từng câu từng chữ không chút nể nang, “Cô Giang, tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi, tôi và cố không có khả năng đầu, cho nên xin cô đừng đến nhà lấy lòng ba mẹ tôi nữa. Họ có thích cổ cũng vô dụng, không thể tạo thành bất kỳ phiền nhiễu gì đối với tôi cả”
Nụ cười trên mặt Giang Thiên Nhu hoàn toàn biến mất, “Thường Tử Phi, anh thật vô tình. Em cho rằng cô gái anh yêu lợi hại cỡ nào, không ngờ cô ta mất bình tĩnh như vậy, theo em thấy, đúng là vẫn không xứng với anh.”