“Cô Bạch Linh cứ nói đùa, hình như anh Mạc không để ý đến cháu đâu ạ.”. Mạc Bạch Linh khẽ thở dài, “Nó không chỉ không để ý đến cháu đâu, căn bản là ngoài con bé kia ra thì nó chẳng nhìn thấy ai cả, nhưng mà cháu yên tâm đi, Huy và con bé kia sẽ không bao giờ đến được với nhau đâu. Di nguyện cuối cùng trước khi chết của ba Huy chính là muốn chúng nó phải chia tay. Mặc dù Huy đối xử với cô không tốt, nhưng nó đúng là một đứa con rất hiếu thuận. Cho nên, cháu cứ nghe cô, cháu vẫn còn có hi vọng.”
***
Từ khi cái phương án thiết kế kia được thông qua, toàn bộ dự án tiến vào giai đoạn2thiết kế sơ bộ, giai đoạn này sẽ càng bận rộn hơn, gần như là phải thường xuyên có mặt ở khu nghỉ dưỡng để khảo sát thực địa.
Thẩm Diệc Minh yêu cầu An Noãn ngày nào cũng phải về nhà, bữa trưa cô sẽ ăn ở ngay khách sạn gần khu nghỉ dưỡng. Thẩm Diệc Minh đã sắp xếp cho đầu bếp ngày nào cũng làm bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng cho cô. Trong khách sạn còn có một đội ngũ chuyên chữa bệnh và chăm sóc sức khỏe cho cô.
Lúc ban đầu khi Thẩm Diệc Minh sắp xếp những thứ này, An Noãn cảm thấy nó quá khoa trương. Thẩm Diệc Minh lại không để ý, “Mang thai là một quá trình dài đằng đẵng, không ai có thể biết trước8trong lúc đó sẽ phát sinh cái gì, phòng còn hơn chống mà. An Noãn, lần trước cháu mang thai, bác hai đã không thể chăm sóc cho cháu. Lần này, bác nhất định phải đảm bảo hết mọi thứ, để cháu khỏe mạnh sinh con ra.”
Đứa bé trong bụng An Noãn lớn lên từng ngày, cô cũng ngày càng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, gần như ngày nào cứ đến tối là nó sẽ hoạt động ở trong bụng cô một lúc. Lúc mới đầu nó đá rất nhẹ, số lần đá cũng ít, bây giờ nó đá càng ngày càng nhiều. Cứ đến tối, nói chuyện với đứa bé đã thành niềm vui thú của cô, thậm chí là của toàn bộ các thành viên trong nhà6họ Thẩm.
Chỉ cần Thẩm Diệc Minh có nhà là ông lại đặt tay lên bụng An Noãn rồi tự giới thiệu mình với đứa bé: “Bé con, ông là ông ngoại đây. Cháu ở trong bụng mẹ ngoan nhé, tất cả chúng ta đều chờ mong được gặp mặt cháu đấy.”
Thẩm Thần Bằng rất không đúng đắn, lần nào anh ta cũng nói với bé con là: “Bé con, mau chui từ trong bụng mẹ cháu ra đi. Chờ cháu ra đời rồi, bác sẽ dạy cháu uống rượu, tán gái nhé.”
Mỗi lúc thế này là anh ta sẽ lại bị ông cụ Thẩm xách tai lôi sang một bên, mắng cho một trận.
Cho dù công việc bây giờ rất bận rộn nhưng Lee vẫn ưu tiên cho An Noãn mỗi tuần được nghỉ3một ngày. An Noãn không muốn làm trễ nải công việc nên cô tận dụng một ngày nghỉ này để đến bệnh viện khám thai.
Đậu Nhã Quyên muốn đi theo cô, nhưng An Noãn vẫn không đồng ý. Lần đầu tiên Đậu Nhã Quyên đi cùng An Noãn, lúc nhìn thấy những bà bầu khác có chồng đi cùng, bà đều thở dài ở trước mặt cô, “Ba của đứa trẻ không thể tham dự vào quá trình trưởng thành của nó đúng là chuyện vô cùng tiếc nuối.”
An Noãn có thể nhìn thấy sự đau lòng của bà, bà đang đau lòng thay cho bọn họ.
Tài xế đưa cô bến bệnh viện, hôm nay bệnh viện không yên tĩnh như thường ngày, mà trong sảnh lớn có vẻ huyền náo, đi ở bên5ngoài thổi cũng nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết ở bên trong.
Từ trước đến nay An Noãn không phải là người thích xem náo nhiệt, nhưng cô vẫn bị tiếng khóc của một người mẹ trẻ thu hút.
Thì ra có một em bé ra đời ngày thứ bảy, được đưa đi chiếu đèn, lúc đưa ra bụng nó trướng lên như một quả bóng, kiểm tra thì phát hiện ruột bị hỏng, nhất định phải làm giải phẫu cắt bỏ. Những đứa bé mới bảy ngày tuổi thậm chí còn không thể sống sót trên bàn giải phẫu.
Mẹ của đứa bé gào khóc trong bệnh viện, còn bà nội bé đem ảnh nó vừa mới chào đời ra cho mọi người nhìn, An Noãn cũng được nhìn thấy. Trong tấm ảnh là một đứa bé có làn da trắng, đang nằm ngủ rất yên bên cạnh người mẹ.
An Noãn nghe được tiếng bàn tán của những người xung quanh, “Đúng là hai mẹ con đáng thương. Lúc người mẹ mang thai thì chồng ngoại tình, trong lúc mang thai đã phải ly dị chồng rồi, giờ con nhỏ mới để được bảy ngày đã qua đời, thế này thì làm sao cô ấy có thể đối mặt được với cuộc sống tàn khốc này?”
“Cái thằng chồng đó đúng là khốn nạn, xảy ra chuyện như thế này mà cũng không ở bên cạnh cô ấy.” Nước mắt An Noãn không kìm được mà rơi xuống.
Cô đưa tay sờ bụng mình. “Bé con, con nhất định phải khỏe mạnh đấy.” Tay cô đột nhiên bị một người nào đó nắm chặt. Trong đám người, Mạc Trọng Huy nhìn thấy An Noãn, thấy cô rơi nước mắt. Giây phút ấy, hắn không hề do dự mà xuyên qua đám người, đi đến bên cạnh cô. Hắn vô cùng muốn ôm cô vào trong ngực và nói cho cô biết đời này hắn sẽ không bao giờ vứt bỏ hai mẹ con cô. An Noãn ngẩng đầu nhìn hắn, khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nước mắt cô càng tuôn nhiều hơn.
Cô cắn răng, gằn từng chữ bằng giọng khàn khàn: “Mạc Trọng Huy, anh cút đi!” Hắn nhíu mày, giọng hắn cũng khàn mà nói với cô: “An Noãn, anh biết hôm nay em đi khám, anh đã bỏ tất cả công việc để đến đây cùng em. Anh biết em nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng anh xin em hãy để cho anh làm gì đó cho con. Người ba này đã rất không xứng rồi.” “Cút!” Cô gần như nghiến răng nghiến lợi, chẳng biết tại sao cảm xúc lại lớn đến thế. “An Noãn, thai nghén một đứa trẻ khỏe mạnh là chuyện không hề dễ dàng, chúng ta sau này không biết sẽ còn có thêm đứa con nào nữa hay không, xin hãy để cho anh được tham dự vào sự trưởng thành của con. Cho dù về sau chúng ta vẫn không thể ở bên cạnh nhau, nhưng anh vẫn muốn được làm một người cha tốt.” An Noãn cười khẩy, “Từ thời khắc tôi mang thai, anh dùng mọi cách để trốn tránh tối thì anh đã không còn duyên phận với con nữa rồi. Mạc Trọng Huy, xin anh đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, làm ảnh hưởng đến tâm tình của tôi, nếu không tôi không dám hứa chắc sẽ có sơ suất nào hay không đâu đấy.”
“An Noãn!” Đôi mắt sâu của hắn giờ phút này chứa đầy đau thương.
An Noãn quay người rời đi.
Mạc Trọng Huy theo bản năng đưa tay giữ cánh tay cô lại, “Noãn Noãn, anh cầu xin em, đừng tàn nhẫn như vậy đối với anh, anh thật sự rất yêu đứa bé này.” “Mạc Trọng Huy, anh đủ rồi đấy, đừng có làm chuyện như thế này nữa, chỉ để cho tôi càng ngày càng chán ghét anh hơn thôi!” Cô dùng tới từ chán ghét mà như một quả bom dội thẳng vào tim hắn, khiến hắn tan nát.
An Noãn xoay người đi một lần nữa, hắn lại duỗi tay nhưng không làm sao có dũng khí giữ chặt cô lại được nữa. Vừa biết hôm nay cô đi làm kiểm tra là hắn đã hủy bỏ mấy cuộc họp quan trọng để tới đây theo cô. Hắn thật sự chỉ nghĩ muốn ở bên cạnh cô, muốn biết con của hắn có tốt hay không, chỉ đơn giản như vậy thôi, còn những cái khác hắn cũng không dám hi vọng xa vời.