Anh thỏa hiệp, anh cũng không biết vì sao phải cãi nhau với cô vì chuyện nhỏ này, thắng thì thế nào, thua thì sao chứ? Đồng Hiểu trưng anh một cái, “Tôi không ngồi xe anh.” Anh cau mày, khoác vai cô, “Đừng làm loạn nữa, muộn thế này rồi, một mình em về nhà thế nào?” “Không cần anh quan tâm!” “Đã nói là ngồi sau rồi, em còn có ý kiến gì nữa?” Thẩm Thần Bằng khó khăn nhét cô vào trong xe
Sau một hồi giãy giụa, Đồng Hiểu ngồi ở phía sau, thở hổn hển mãi
Anh lái xe vô cùng chậm, không ngừng nhìn về phía cổ qua kính chiếu hậu, cả đường đi, Đồng Hiểu đều lạnh lùng, tức giận
Đến dưới chân chung cư3của Đồng Hiểu, cô không chào hỏi, trực tiếp xuống xe
Thẩm Thần Bằng cũng nhanh chóng xuống xe, đi ở sau lưng cô
Đồng Hiểu dừng bước lại, lạnh lùng nói: “Tôi đến nhà rồi, cảm ơn anh, anh có thể đi rồi.”
“Muộn vậy rồi, em là con gái, anh đưa em lên.” “Không cần anh giả vờ tử tế, sự phong độ lịch sự của anh cũng không cần dùng với tôi.” Thẩm Thần Bằng không hề tức giận, chỉ đi sát theo cô.
Đồng Hiểu cảm thấy phiền não, nhưng cũng lười cãi nhau với anh, chạy vào thang máy.
Thẩm Thần Bằng cũng vào thang máy, không gian đóng kín toàn tràn ngập mùi hương thuộc về anh khiến cô có cảm giác ngạt thở.
May mà tầng Đồng Hiểu0ở không cao, chẳng mấy đã đến
Cô lấy chìa khóa mở cửa, Thẩm Thần Bằng vẫn đứng ở sau lưng cô.
Đồng Hiểu rút chìa khóa ra, quay lại, cau mày hỏi: “Tôi đến nhà rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
“Em vào rồi anh sẽ đi.” Đồng Hiểu mở cửa vào phòng, cửa đóng lại, anh mới quay người rời đi
Sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Hiểu bị một cuộc điện thoại đánh thức, là Hà Thu Đình gọi đến, cô ấn nút nghe
“Đồng Hiểu, hôm qua uống say, tôi không làm chuyện gì quá đáng chứ?” Đồng Hiểu cau mày, kể lại đơn giản biểu hiện tối hôm qua của cô ta
Hà Thu Đình rên rỉ, “Xong rồi xong rồi, hình tượng của tôi ở trong lòng hiệu5trưởng bị hủy rồi
Đồng Hiểu, sao cô không ngăn cản tôi? Đắc với tội Trang Cẩm, học kỳ tới tôi làm thế nào được?” Đồng Hiểu an ủi, “Không nghiêm trọng như vậy đâu, mọi người đều biết cô uống say.” “Nhưng người uống rượu say nói ra mới là thật lòng, Trang Cẩm nhất định không tha cho tôi, nhà cô ta có bối cảnh lắm, lần này tôi xong rồi.”
“Được rồi, nghỉ hè hai tháng, lúc đi làm lại ai còn nhớ những thứ này nữa?”
Hà Thu Đình khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Đồng Hiểu, cô nói cũng đúng
Hôm nay có rảnh không? Chúng ta đi dạo phố đi, chúc mừng kỳ nghỉ hè vui vẻ bắt đầu.” “Hôm nay tôi định về Cẩm Giang.” “Không phải4chứ, nghỉ hè hai tháng cô đều ở Cẩm Giang à? Thế thì vô vị lắm.”
“Không, tôi chỉ có hai ngày nghỉ, tôi về thăm người nhà tôi.” Hà Thu Đình cau mày, “Hai ngày nghỉ, Đồng Hiểu, không phải là cố lại đi làm thêm chứ?” Đồng Hiểu cười, ngầm thừa nhận
“Đồng Hiểu, cô cần gì phải như vậy chứ? Cô và anh Thẩm chia tay, chẳng lẽ anh ta không cho cô phí chia tay à? Cô còn phải liều mạng như vậy sao?” Đồng Hiểu cắn răng
“Tôi nghe nói anh Thẩm tặng cô một căn nhà, một chiếc xe thể thao, cộng thêm mấy triệu tệ phí chia tay, bây giờ cô là phú bà thật sự, đến mức vì mấy nghìn tệ kia mà lãng9phí kỳ nghỉ vui vẻ của mình à?” Đồng Hiểu lười giải thích, cô đã nghe những lời bịa đặt đáng sợ này từ lâu rồi
Giống như Chung Hân Văn nói, miệng mọc ở trên người người khác
Tắt máy, Đồng Hiểu bắt đầu thu dọn hành lý
Trở về hai ngày, cô không mang nhiều đồ, trong vali gần như đều là quà tặng người nhà.
Kéo vali xuống dưới tầng, cô nhìn thấy xe của Chung Hân Vãn đỗ ở phía dưới.
Chung Hân Văn xuống xe, huýt sáo giống như một nữ lưu manh, “Tớ đưa cậu đến trạm tàu hỏa.” Đồng Hiểu cười.
Trên xe, Chung Hân Văn hờ hững nói: “Nghe nói tối hôm qua Thẩm Thần Bằng gây chuyện?”
Đồng Hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
“Thẩm Thần Phong nói là vì cậu.” Đồng Hiểu vẫn không trả lời
“Đồng Hiểu, trong lòng Thẩm Thần Bằng vẫn có cậu đúng không? Nếu như tớ là cậu, tớ nhất định sẽ đoạt lại anh ta
Tình yêu của ba người, dựa vào cái gì cậu phải lùi bước?” Đồng Hiểu cười, quay đầu nhìn cô, “Được rồi, Thẩm Thần Bằng đối với tớ mà nói đã là quá khứ, bọn tớ không thích hợp.”
Thấy cô bình tĩnh như vậy, Chung Hân Văn cũng không nói gì nữa
Đồng Hiểu cau mày hỏi, “Hân Văn, đây không phải là đường đến trạm tàu hòa.” Chung Hân Văn lấy một tấm vé máy bay ra, “Tớ đặt vé máy bay cho cậu rồi.”
Thấy Đồng Hiểu cau mày, cô lại nói: “Tiền không phải là tiết kiệm mà ra, phụ nữ phải đối xử tốt với mình một chút
Cậu luôn nhịn ăn nhịn tiểu vì người nhà, có đáng không?”
Hôm nay sân bay cực kỳ đông người, nghe nói là một fanclub tự phát đang đợi một ca sĩ Hàn quốc nổi tiếng nhất
Chung Hân Văn thở dài nói: “Những cô gái này không học hành tử tế, cả ngày chỉ biết theo đuổi thần tượng” Đồng Hiểu cười, “Lúc còn trẻ không điên cuồng, chẳng lẽ đợi đến tuổi chúng ta.” Đồng Hiểu còn chưa nói xong đã sững sờ
Chung Hân Văn nhìn theo phía tầm mắt cô
“Đồng Hiểu, cậu sao thế?”
Đồng Hiểu ném vali đi, đẩy đám người chen lấn ra, chạy như điên.
Chung Hân Văn bị dọa sợ, kéo vali đuổi theo cô.
“Đồng Hiểu, cậu làm gì thế hả?”
Đồng Hiểu chạy băng băng trong đám người, đụng vào rất nhiều người, nhưng cô không có thời gian quan tâm những thứ này, đuổi theo bóng dáng quen thuộc kia ra tận ngoài sân bay
“Đồng Hiểu, cậu làm gì thế? Sao lại chạy?” Chung Hân Văn thở hổn hển đuổi kịp cô
Đồng Hiểu dùng sức lắc đầu, thấp giọng nói, “Không có gì, tớ nhìn nhầm rồi.”
“Cậu nhìn thấy ai mà kích động như vậy?”
Đồng Hiểu nhắm mắt lại, bóng dáng kia hiện lên rõ ràng trong đầu
“Tớ nhìn thấy Hách Triết, nhưng lúc tớ đuổi ra ngoài thì không thấy ai cả.”
Chung Hân Văn thở dài, vỗ vai cô, “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, Hách Triết đã chết rồi, nhất định là cậu nhớ anh ấy quá.”