Thỉnh thoảng còn có cái xe thể thao gào rú lao qua người cô, bắn cho cô ướt hết
Cô đợi ở trong mưa hơn nửa tiếng, cả người ướt như chuột lột
Khi chiếc Bentley dừng lại trước mặt cô, cô tưởng là Thẩm Thần Bằng, những cửa xe hạ xuống, người thò đầu ra lại là Hách Triết
“Lên xe, tôi đưa cô về nhà.” “Không được, em sợ làm bẩn xe anh.” Người ở bên trong phát ra một tiếng thở dài, đội mưa xuống xe, đi tới trước mặt cô
“Không sao, lên xe đi, xe bẩn thì rửa là xong.”
Anh mở cửa, đẩy cô lên xe.
Mưa càng lúc càng to, cần gạt nước thậm chí không kịp chuyển động, anh lái xe rất chậm.
“Cô ăn tối chưa?”
Cô khẽ trả lời, “Em vẫn chưa ăn.”
Anh nhìn cô một cái, chiếc váy dài màu trắng bị dính nước mưa, dán3chặt vào cơ thể cô, anh gần như có thể nhìn thấy màu sắc chiếc áo lót cô đang mặc
Anh hắng giọng, “Tôi đưa cô về nhà thay quần áo sạch trước rồi đưa cô ra ngoài ăn cơm.”
“Anh đưa em về nhà là được rồi, em có thể tự giải quyết bữa tối.” Hách Triết không nói thêm gì nữa, chuyên tâm lái xe, không dám nhìn nghiêng ngửa
Con đường vốn không dài, vì thời tiết xấu mà anh lại rất lâu mới đến chung cư của cô.
“Cảm ơn anh đã đưa em về.”
Cô đang định mở cửa xuống xe, Hách Triết đột nhiên gọi cô lại
“Đồng Hiểu, cuối tuần cùng tôi đến Cẩm Giang một chuyến được không?” Cô do dự một chút, khẽ gật đầu
“Có lẽ tôi vẫn không có cách nào nhớ ra bọn họ, nhưng ít ra nên để cho bọn họ biết tôi0vẫn còn sống.” Mắt Đồng Hiểu đỏ hoe
Giây phút đó, cô cảm thấy hình như anh Hách Triết của cô quay lại rồi, vẫn là người đàn ông có trách nhiệm như trước kia
Đồng Hiểu về đến chung cư, đi thẳng vào phòng tắm, gột sạch cơ thể nhếch nhác
Đi từ phòng tắm ra, cô định đi úp bát mì, lúc đi tới phòng khách thì nghe thấy tiếng gõ cửa
Cô đi tới mở cửa, người đứng bên ngoài chính là Hách Triết, anh giơ cái hộp trong tay lên, cười nói: “Bữa tối.” Đồng Hiểu đứng ngây ra cạnh cửa rất lâu, anh đã đi vào nhà rồi
Hai người ngồi đối diện ăn mì, ban đêm vô cùng yên lặng, có thể nghe được rõ tiếng mưa như trút nước bên ngoài
“Đồng Hiểu.” Giọng nói cuốn hút của anh phá vỡ sự im lặng
“Vâng?”
“Hai tối qua tôi đã5nằm mơ, mơ thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ, cô luôn xuất hiện trong mơ.”
Đồng Hiểu cười, “Có lẽ không phải là mơ.” “Đúng vậy, rất chân thực, không giống đang mơ
Cô có thể kể cho tôi nghe chuyện trước kia không, tôi đột nhiên muốn nghe.”
Đồng Hiểu dứt khoát đặt đũa xuống, rơi vào trong hồi ức
“Trên trán anh có một vết sẹo rất nhỏ vì em mà ra
Ngày đó, em và em trai chơi ở quanh nhà, em không chú ý, để nó bị ngã, mẹ em vô cùng tức giận đã ném cốc về phía em
Anh chạy ra chắn trước mặt em nên bị ném trúng cách trán
Vì thế mẹ anh và mẹ em còn cãi nhau một trận.”
Hách Triết cau mày lại, giơ tay sờ vết sẹo không quá rõ trên trán
“Lúc anh học cấp ba, khi đó em vẫn đang học cấp hai, bởi4vì em luôn đi học tan học cùng anh, cho nên rất nhiều nữ sinh nhờ em đưa thư tình, tặng socola cho anh
Em lén vứt thư tình đi, ăn hết socola, đến bây giờ anh vẫn không biết.”
Anh phì cười.
Đêm đó Đồng Hiểu kể cho anh nghe rất nhiều rất nhiều chuyện, Hách Triết lúc thì cười, lúc thì sầu muộn
Những chuyện cô nói đều có cảm giác rất quen thuộc, nhưng anh không thể nhớ nổi.
Trong biệt thự nhà họ Thẩm, thời tiết xấu nên Tiết Ngọc Lan giữ Cổ Thu ở lại, Cổ Thụ đồng ý.
An Noãn đang định đưa Cổ Thu đến phòng của khách nghỉ ngơi, Thẩm Thần Bằng đột nhiên thay quần áo đi xuống, đi thẳng tới trước mặt Cố Thu, khẽ nói: “Đi thôi, muộn lắm rồi, anh đưa em về nhà.”
An Noãn và Tiết Ngọc Lan đều sững sờ
“Để Có9Thu ở lại đi, muộn thế này rồi, mưa lại to như thế, đừng về nữa.”
Thẩm Thần Bằng hờ hững gật đầu, “Vậy em đi nghỉ ngơi đi.” Anh cầm chìa khóa xe lên chuẩn bị ra ngoài
Tiết Ngọc Lan cau mày hỏi: “Đã muộn thế này rồi, con còn muốn đi đâu nữa?”
“Con có việc, lát nữa con về.”
Anh chỉ nói qua loa một câu, không để ý bên ngoài đang mưa to, đi ra ngoài
“Cái thằng này, những ngày qua làm sao thể không biết? Càng ngày càng trầm tĩnh.”
Tiết Ngọc Lan thở dài, chẳng hiểu sao cảm thấy ở bên Cổ Thu, con trai bà lại không được vui vẻ như trước kia.
An Noãn thấy vẻ mặt Cố Thu cứng đờ, bèn khoác tay cô, “Mặc kệ anh ấy, anh ấy luôn thích làm những chuyện khó hiểu, tôi đưa cô đến phòng khách.” Thẩm Thần Bằng lái xe đến cao ốc Thịnh Huy, Đồng Hiểu đã không còn ở đó nữa rồi.
Anh lại lái xe đến chung cư của Đồng Hiểu, thấy một chiếc Bentley đỗ dưới chân chung cư của cô, khoảnh khắc đó, anh hoàn toàn không có dũng khí xuống xe
Anh không biết tại sao phải đi đến đây
Anh nhớ cô, đột nhiên rất nhớ rất nhớ cô
Dường như anh chỉ cần nhìn cô một cái, chắc chắn bây giờ cố sống rất tốt là đủ rồi
Anh ngồi trên xe cả tiếng, nhìn đồng hồ trên tay đã mười hai giờ đêm
Anh xuống xe, chạy vào thang máy, dường như muốn đi chứng minh cái gì đó
Màn đêm quá yên tĩnh, đứng ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy rõ tiếng cười vui vẻ bên trong.
Anh không bấm chuông cửa, mà dùng sức đấm lên cửa.
Đồng Hiểu vẫn đang kể những câu chuyện thú vị hồi nhỏ của bọn họ với Hách Triết, tiếng động mạnh đột nhiên vang lên dọa cho cô giật mình
“Cô ngồi im đó đi, tôi đi mở cửa.”
Anh không nghĩ ra việc mười hai giờ đêm sẽ có ai đi gõ cửa nhà một cô gái.
Mở cửa, thấy Thẩm Thần Bằng tức giận đứng ở bên ngoài, con ngươi sắc bén dường như có thể chọc mấy lỗ thủng trên người Hách Triết.
“Thẩm tổng, đã muộn thế này rồi, sao anh lại ở đây?” Thẩm Thần Bằng đẩy anh ta ra, đi thẳng vào phòng
Đồng Hiểu cũng đứng lên khỏi sofa, đi tới, không vui hỏi: “Thẩm Thần Bằng, anh đến đây làm gì?”
“Không phải em thích thu nhận đàn ông sao? Đêm hôm khuya khoắt giữ đàn ông ở nhà mình? Đồng Hiểu, em không có tự trọng như vậy à?”