Cậu nói xem tại sao cô ta lại không biết xấu hổ như vậy? Chưa đăng ký, cũng chưa cưới hỏi, cô ta dựa vào cái gì danh chính ngôn thuận ở nhà họ Thẩm, còn thật sự giống dáng vẻ nữ chủ nhân.”
Đồng Hiểu thở dài, cau mày nói: “Được rồi, cô ấy sắp là nữ chủ nhân của cái nhà này rồi, sau này hai người sẽ là người một nhà, phải sống chung hòa thuận.” “Tớ không ở được với cô ta, cứ nhìn thấy cô ta là tớ lại nghĩ đến dáng vẻ đau khổ của cậu
Dựa vào cái gì, cậu nói dựa vào cái gì muốn cậu phải rút lui? Ai quy định ai quen biết3trước người đó thắng? Bây giờ Thẩm Thần Bằng căn bản không yêu cô ta nữa, nói là đi công tác xử lý chuyện, tớ thấy tám phần là không muốn ở cùng nhà với cô ta
Còn nữa, là Thẩm Thần Bằng tự đề nghị hoãn hôn lễ đấy.”
Đồng Hiểu hơi ngẩn ra.
“Anh ta nói đợt tới công việc sẽ rất bận, tớ thấy chắc chắn là mượn cớ
Anh ta không muốn kết hôn với Cố Thu, lại không tìm được lý do hợp lý đá cô ta, cho nên lấy công việc làm lí do thoái thác.” Đồng Hiểu ôm cô, cười trêu chọc, “Cậu lãng phí thời gian quan tâm chuyện của người khác, còn không bằng chăm sóc0tốt cho mình, sinh một em bé khỏe mạnh.” “Đồng Hiểu, tớ sợ, tớ sợ tớ ở nhà dưỡng thai, Thẩm Thần Phong ở bên ngoài quan hệ nam nữ loạn lên.” Đồng Hiểu cười khẽ, “Không đâu, anh ta rất thương cậu.”
“Nhưng trước kia anh ấy có tình sử không tốt, tớ sợ giống như cậu, lúc mang thai bị vứt bỏ.” Chung Hân Văn nhanh mồm nhanh miệng, nói xong lập tức hối hận
“Đồng Hiểu, tớ xin lỗi, không phải tớ cố ý đâu.” “Không sao, tớ đã sớm bình tĩnh rồi.”
Đồng Hiểu ở lại nhà họ Thẩm ăn tối, Chung Hân Văn quấn lấy cô, cuối cùng nằng nặc đêm độc thân phải ngủ cùng Đồng Hiểu, trò5chuyện với nhau
Ba ông con trai nhà họ Thẩm đều về, Đồng Hiểu rất cẩn trọng, cúi đầu ăn cơm không dám nói câu nào
Chung Hân Văn không ngừng gắp đồ ăn cho cô, “Đồng Hiểu, cậu ăn nhiều chút, gầy như vậy, lần trước không sẩy thai mới lạ đấy.” Chung Hân Văn giả vờ vô tình nói một câu, gần như tất cả mọi người trên bàn ăn đều dùng đũa, có cùng một biểu cảm.
Thẩm Thần Phong oán trách, “Sao em lại nói chuyện không nên nói thế?”
Tiết Ngọc Lan cau mày mở miệng, “Hân Văn, vừa rồi cháu nói thế là có ý gì?”
Lúc này Chung Hân Văn hơi sợ, dù sao bà cũng là người cao4cao tại thượng ở nhà.
“Đồng Hiểu, cháu nói đi, cháu sẩy thai lúc nào? Là con của ai?” Chung Hân Văn không thích nghe kiểu như vậy, cô tiếp lời, “Bác gái, Đồng Hiểu mới chỉ ở bên Thần Bằng, còn có thể là con của ai được nữa? Hồi đó Thần Bằng muốn chia tay với cậu ấy, Đồng Hiểu về Cẩm Giang, nhưng không đủ dinh dưỡng nên không giữ được đứa bé.”
Tiết Ngọc Lan chống tay lên trán, thở dài, “Đây là tạo nghiệt gì thế này, chúng ta hoàn toàn không biết.”
Đồng Hiểu rất lúng túng, đây chẳng phải chuyện vẻ vang gì, Chung Hân Văn lại chỉ muốn tất cả mọi người biết
Bữa tối kết thúc,9Cố Thu bảo tài xế đưa về nhà, có lẽ là vì Đồng Hiểu nên Cổ Thụ cảm thấy khó chịu.
Tiết Ngọc Lan kéo Đồng Hiểu, muốn nói lại thôi mãi.
“Cháu gái, cháu chịu khổ rồi, chuyện lớn như vậy, làm sao có thể giấu chứ?” Đồng Hiểu mím môi, “Bác gái, đều đã qua rồi, không nhắc tới cũng tốt.” Tiết Ngọc Lan thở dài, “Bác cũng không biết bây giờ Thần Bằng nghĩ như thế nào nữa
Bây giờ mọi người đều theo ý nó, cho nó và Cố Thu ở bên nhau, nhưng bác lại chẳng thấy được nụ cười ở trên mặt nó
Bác cũng không biết cái gì mới là thứ nó mong muốn nữa.”
Tiết Ngọc Lan nhìn về phía phòng khách, Thẩm Diệc Minh đang chơi với hai đứa bé Đinh Đinh và Đông Đông.
“Bỏ đi bỏ đi, may mà còn hai đứa Đinh Đinh và Đông Đông, cũng coi là con cháu đầy nhà rồi.”
Đêm đó, Đồng Hiểu và Chung Hân Văn ngủ ở trong một căn phòng bỏ không của nhà họ Thẩm, lạ giường, hai người thức trắng đêm
“Đồng Hiểu, đã bao lâu chúng ta không ngủ cùng và nói chuyện với nhau rồi?”
“Lâu lắm rồi.”
Thời đại học, chỉ cần hai người đều ở ký túc xá, bình thường đều ngủ trên một chiếc giường
Khi đó chế độ quản lý ở trường học rất nghiêm khắc, yêu cầu tất cả các sinh viên phải dậy trước tám giờ, một tuần cô quản lý ký túc xá sẽ đi kiểm tra một lần
Có một lần bọn họ nói chuyện tới đêm khuya, ngày hôm sau không dây nối, bị bắt tại trận, mỗi người bị trừ mất hai mươi điểm của ký túc xá
“Đồng Hiểu, đợi tứ kết hôn sinh con rồi, có lẽ cuộc sống sau này sẽ chỉ quay quanh con, tớ cũng không biết sau này chúng ta còn cơ hội nói chuyện trắng đêm như vậy không nữa.” Đồng Hiểu nghe vậy, ngực cũng thắt lại
Rất nhiều chuyện tốt đẹp đều có thời gian hạn chế, đợi bọn họ đều có gia đình nhỏ của mình, có con cái rồi thì sẽ càng ngày càng xa
“Đồng Hiểu, tớ hy vọng chúng ta đều có thể hạnh phúc, hy vọng hạnh phúc vẫn đơn giản, trong veo giống như trước kia biết bao
Đồng Hiểu, cậu nói tớ có ngốc không? Hôm qua tớ đích thân đi đưa thiệp mời cho Chương Lâm Vân, Thẩm Thần Phong còn tức giận nữa
Tớ thật là xấu, tớ muốn nhìn thấy chút ưu sầu và hối hận trên mặt Chương Lâm Vân, tớ muốn chứng minh tớ bỏ ra nhiều năm thanh xuân như vậy không phải uổng phí
Nhưng anh ấy lại rất bình tĩnh, rất rộng lượng chúc tớ hạnh phúc
Có lẽ anh ấy rất vui, cuối cùng cũng đá được cái gánh nặng này rồi.”
Đồng Hiểu hít sâu một hơi, cầm tay cô, “Ngày mai cậu là cô dâu của Thẩm Thần Phong rồi, không được nghĩ đến người đàn ông khác.”
“Không phải là tớ nhớ mãi không quên anh ấy, chỉ là không cam lòng.”
Rất nhiều lúc, bởi vì bỏ ra, nhưng không nhận được, chúng ta đều sẽ không cam lòng
Nhưng không ai biết, nếu như có được thì có tốt đẹp như tưởng tượng không?
Giống như Thẩm Thần Bằng và Cố Thu, bọn họ đều không cam lòng, năm đó bị ép buộc chia tay, bây giờ lại nắm tay nhau, mùi vị trong đó có lẽ chỉ có bọn họ là hiểu rõ nhất.
*****
Sáng sớm ngày hôm sau thợ trang điểm tới nhà trang điểm cho Chung Hân Văn, Chung Hân Văn không vui nói, “Kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần, em lại gả mình qua như vậy
Ba em cũng mặc kệ em, trực tiếp để em gả từ nhà họ Thẩm đến nhà họ Thẩm, đây gọi là chuyện gì chứ?”
Thẩm Thần Phong cười trêu cô, “Em đừng có được hời còn ra vẻ, người tổn thất lớn nhất là anh đây này.”