Buổi sáng Đồng Hiểu tỉnh dậy, đột nhiên phát hiện kỳ nghỉ hè đã lặng lẽ trôi qua, chỉ còn một tuần nữa là cô phải đến trường rồi.
Nghe bên ngoài có tiếng động, cô mới chợt nhớ ra tối hôm qua Thẩm Thần Bằng ngủ ở trên sofa trong phòng khách
Cô xuống giường đi ra ngoài, thấy bóng dáng cao lớn của anh đang bận rộn trong phòng bếp chật hẹp, mùi cháo thoang thoảng bay tới.
Thẩm Thần Bằng rất nhạy cảm, anh quay đầu mỉm cười với cô, “Bảo bối, mau tới đây, xem xem tay nghề của anh có tiến bộ không?” Đồng Hiểu vẫn đứng im
Thẩm Thần Bằng sốt ruột, đi tới ôm cô, trách móc, “Ngây ra đó làm gì, đây chính là bữa sáng anh dậy từ sớm nấu cho em đó.” Anh3ấn cổ lên ghế, “Ngoan, cháo hải sản đấy
Trời còn chưa sáng anh đã đi chợ mua đồ, em nói đời này còn có thể có ai tốt hơn anh sao?”
Đồng Hiểu nhìn bát cháo đang bốc hơi nóng trước mặt, nhưng lại không có một chút khẩu vị nào
“Đồng Hiểu, em còn không cầm thìa lên, anh sẽ đích thân đút cho em đó.” Cô mím môi, ăn hai miếng cho có.
“Đúng rồi, lát nữa cùng anh đến sân bay, anh bảo người đón người nhà em đến đây rồi.” Đồng Hiểu cắn môi, không nói gì.
“Anh bố trí cho em trai em công việc phát triển game, không phải nó thích chơi game nhất sao, làm việc mình cảm thấy hứng thú, có lẽ sẽ có thành tựu.”
Đồng Hiểu vẫn không nói gì.
“Còn ba mẹ em, anh0đã bố trí một căn chung cư mới cho bọn họ
Nơi đó giao thông thuận lợi, thiết bị đầy đủ, môi trường cũng tốt, hai ông bà già ở đó chắc sẽ rất tốt
Công ty của em trai em cách chung cư cũng gần.” Đồng Hiểu đặt thìa xuống, lạnh lùng nhìn anh, “Còn gì nữa không? Anh còn làm cái gì cho bọn họ nữa?”
“Anh còn tặng em trai em một chiếc xe, có điều không đắt, mấy trăm nghìn tệ thối, coi như công cụ thay đi bộ.”
Đồng Hiểu đứng dậy đi luôn, Thẩm Thần Bằng không vui, kéo tay cô lại, “Em đi đâu thế? Còn chưa ăn sáng mà.” “Tôi muốn đi ra ngoài hóng mát, chuyện của ba mẹ tôi, sau này anh không cần phải nói với tôi nữa.” Anh cau mày, “Em5có ý gì?” “Từ nay về sau tôi sẽ coi mình là trẻ mồ côi.”
Anh híp mắt lại, giọng lạnh đi rất nhiều, “Đồng Hiểu, ngay cả người nhà mà em cũng không cần à?”
Cô cười tự giễu, “Anh đã từng thấy ba mẹ nào bán con gái mình chưa? Tôi luôn cảm thấy mình đối xử với bọn họ không tệ, lần nào định nhẫn tâm nhưng cũng không đành lòng, nhưng bọn họ đối xử với tôi thế nào? Vì tiền, vì cuộc sống giàu sang mà bán tôi đi...” “Cái gì gọi là bán! Đồng Hiểu, em nhất định phải nói quan hệ giữa chúng ta khó nghe như vậy à?”
Cô thở dài, “Thẩm Thần Bằng, tôi thật sự rất mệt mỏi, nếu như ngày nào đó anh ép tôi, có lẽ tôi sẽ rời đi,4rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi cái thế giới này cũng nên.” “Đồng Hiểu...” Anh nghe thấy giọng mình run lên
Thấy cô đi khỏi chung cư, anh lại không có dũng khí kéo cổ lại
Tại sân bay, ba người nhà họ Đồng hưng phấn kéo va li đi đến Đồng Phi vốn cũng muốn đến, nhưng Chu Vũ Vi ngăn cô ta, nói đợi bọn họ thu xếp ổn thỏa xong đã rồi bảo Đồng Phi đến du lịch nghỉ ngơi.
Thẩm Thần Bằng đích thân đến sân bay đón bọn họ, Chu Vũ Vi cười tít cả mắt
Bà ta nắm chặt tay Thẩm Thần Bằng, mở miệng là con rể tốt
Thẩm Thần Bằng mặc dù không quá thích người nhà này, nhưng bên ngoài vẫn làm rất tốt, anh cười nói: “Mẹ, Hiểu Hiểu có việc, không thể đích9thân tới đón mọi người được.”
Chu Vũ Vi hào sảng vung tay lên, “Không sao, không sao, con đến là tốt rồi.”
Thẩm Thần Bằng cười khan hai tiếng, dẫn bọn họ lên xe.
Chiếc Bentley màu đen nhìn rất đắt tiền, Chu Vũ Vị thán phục, “Xe này nhất định rất đắt, mặc dù mẹ không biết xem hàng, nhưng nhìn là biết rất đắt tiền rồi.”
Thẩm Thần Bằng cười không nói gì
Đồng Tử ở bên cạnh thì khoa trương nói bên tai Chu Vũ Vi, “Mẹ, đây là xe Bentley, mấy triệu tệ đó.” Chu Vũ Vi hít một hơi, mấy triệu tệ, đời này bà ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, nghĩ lại mình vớ được con rể thế này, đúng là lời to
Trước kia bà ta cảm thấy số Đồng Hiểu không tốt, bây giờ xem ra cái con nhỏ này thật may mắn.
Thẩm Thần Bằng đưa bọn họ đến chung cư anh đã bố trí từ trước
Căn chung cư này có hai tầng, rộng hơn hai trăm mét vuông, bài trí không tính là xa hoa, nhưng ít nhất ở trong mắt Chu Vũ Vi đã được coi là nhà giàu rồi.
Giây phút đi vào chung cư, Chu Vũ Vi gần như vui đến mức ngất đi
Bà ta nắm tay Đồng Tử, khoa trương hỏi, “Con trai, đây là thật sao? Không phải mẹ đang nằm mơ chứ? Giá nhà ở Bắc Kinh đắt thế nào, căn nhà này phải bao nhiêu tiền đây?” Thẩm Thần Bằng khẽ trả lời, “Đây là chung cư mấy năm trước đây con và em rể con cùng phát triển, khi đó mỗi người chúng con giữ lại mấy căn.” “Mấy căn!” Chu Vũ Vi thật sự muốn ngất đi, nhưng bà ta cố gắng bình tĩnh, không thể để cho con rể xem thường được.
Đợi bọn họ đi tham quan nhà của một vòng rồi, Thẩm Thần Bằng áy náy nói, “Mẹ, hai ngày nay việc công ty tương đối nhiều, có thể con không có thời gian đưa mọi người đi thăm thú Bắc Kinh được, con bảo trợ lý của con đưa mọi người đi loanh quanh, có gì cần mọi người cứ tìm Tiểu Trần nhé.”
“Không sao, không sao, Thần Bằng con cứ đi làm việc đi, không cần lo cho mọi người.” Thẩm Thần Bằng lại quay sang vỗ vai Đồng Tử, giống như bể trên nói với cậu ta, “Buổi chiều bảo Tiểu Trần đưa em đến công ty một chút
Phát triển game chắc là công việc em sẽ cảm thấy hứng thú, ở đó chăm chỉ làm việc, tiền đổ không thể lường được.”
Đồng Tử vô cùng nghiêm túc gật đầu, “Cảm ơn anh rể, em nhất định sẽ làm việc tử tế, không để anh thất vọng.” “Em là đàn ông trong nhà, sau này phải gánh trách nhiệm lo cho cái nhà này, không thể để chị em nuôi cả nhà nữa.” Đồng Tử xấu hổ cúi đầu xuống, “Anh rể, em biết rồi, em nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, phụng dưỡng ba mẹ.” Thẩm Thần Bằng nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi
Chu Vũ Vi như bị điên nhảy tới nhảy lui trong nhà, lúc thì nằm trên sofa, lúc thì nằm trên giường
Trợ lý Trần nhìn thấy, không ngừng thở dài trong lòng
Người nhà như vậy làm sao có thể làm thông gia với nhà họ Thẩm, nếu như để Thẩm Diệc Minh và Tiết Ngọc Lan thấy cái bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của cái nhà này, còn không hộc máu mà chết sao? Cô Đồng là người rất tốt, sao lại có ba mẹ thế này cơ chứ? Xem ra, ông trời công bằng với rất nhiều người.