Anh giận dỗi nói như đứa bé, “Anh phải nắm tay em, cả đời này đều không muốn buông ra.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cả đời này không muốn buông ra, em đã đồng ý chưa?” “Vậy em có đồng ý không?” Anh hỏi.
Cô thở dài, an ủi, “Đợi anh xuất viện, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.”
“Bé con.”
“Da?”
Anh giơ tay khẽ vuốt má cô, “Anh cảm thấy tất cả giống như đang nằm mơ, anh đã mơ một giấc mơ rất dài, dài đến sáu năm, sau khi tỉnh lại phát hiện tất cả đều đã khác rồi.”
“Anh Triết.”
“Bé con, nếu như tỉnh mộng mà em không còn ở đó nữa, anh thì cả đời này không tỉnh lại, vĩnh viễn ngủ3say.”
“Hách Triết!” Cô sầm mặt lại.
“Anh nói thật đấy, nếu như em không cần anh, cuộc đời anh sẽ không còn ý nghĩa nữa.” Cô cau mày, “Được rồi, được rồi, không nói những thứ này nữa, buổi sáng anh muốn ăn cái gì? Hay là ăn cháo yến mạch như hôm qua được không?” Anh cười gật đầu, vô cùng thỏa mãn
“Ngày hôm qua em chạy mấy con phố mới mua được cháo yến mạch cho anh đấy.”
“Cảm ơn em, em vất vả rồi.”
Anh nói rồi dịch lại gần hôn lên trán cô một cái
Đồng Hiểu đẩy anh ra, “Em đi mua cháo, anh ngoan đi” Đồng Hiểu đứng lên, quay người ra phía cửa, lúc này mới nhìn thấy Thẩm Thần Bằng không0biết đã đứng ở cửa phòng bệnh từ lúc nào, con ngươi đen thẫm như nhuốm băng lạnh nghìn năm, nhìn chằm chằm vào cô khiến không dám đi tới.
Cô tưởng là Thẩm Thần Bằng sẽ làm ầm phòng bệnh lên, nhưng anh chỉ im lặng nhìn cô rất lâu, sau đó biến mất khỏi tầm mắt cô
Cô đi ra ngoài, bóng lưng lạnh lùng của anh đã biến mất ở cuối hành lang.
Cô giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, đi mua cháo giúp Hách Triết
Đồng Hiểu đi mấy con phố đến cửa hàng cháo, quán này buôn bán vô cùng tốt, xếp hàng đến tận trong ngõ
Con người coi trọng việc ăn uống nhất, thời tiết nóng nực như vậy, mọi người5đều sẵn lòng chờ
Đồng Hiểu xếp hàng nửa tiếng mới mua được cháo rồi vui vẻ rời đi
Thẩm Thần Bằng lái xe đi theo cô, cách cô khá xa
Những cô gái anh quen, có ai nóng thế này mà dám chạy ở bên ngoài
Cô vì một người đàn ông mà phơi mình dưới mặt trời chói chang một tiếng, khóe miệng còn có nụ cười thỏa mãn.
Người đàn ông đó chịu để cô chịu khổ như vậy, nhưng anh thì đau lòng.
Tính anh từ trước đến giờ không tốt, giây phút đó, anh lại muốn chạy đến bệnh viện đánh cho người đàn ông kia một trận
Nhưng nghĩ lại, kết quả sẽ như thế nào? Nhất định cô sẽ nhe nanh múa vuốt trước mặt4anh bảo anh cút đi, rồi cẩn thận xử lý vết thương cho người đàn ông đó
Nhìn cô chạy đi xa, anh mở cửa xe xuống xe, xếp hàng mười phút, bà chủ hỏi anh mua cái gì, anh không trả lời được.
“Chỗ chúng tôi có món nổi tiếng nhất là cháo yến mạch, có muốn thử một bát không?”
“Tôi không mang tiền.”
Phía sau đã có người mắng anh, “Nhìn anh ăn mặc đầu ra đấy như vậy, không mang tiền xếp hàng làm gì, lãng phí thời gian của mọi người.”
Bà chủ cười, đưa cho anh một bát cháo yến mạch đã đóng gói xong, “Tặng anh, không lấy tiền”
Anh nhận lấy cháo trở về xe, nhìn kĩ, anh không biết cháo này sao9lại đáng để chạy đến xếp hàng dưới ánh mặt trời chói chang.
Tình yêu là vô giá, hóa ra thật sự là như vậy
Anh ném cháo ra khỏi cửa xe, khởi động xe rời đi
Nếu đây là điều cô mong muốn, anh sẽ buông tay, anh muốn xem xem cô có thể hạnh phúc không.
Buổi tối hôm đó Hách Triết xuất viện, trợ lý đến làm thủ tục xuất viện cho anh.
Trợ lý lái xe đưa anh về nhà, dọc đường đi anh luôn nắm chặt tay Đồng Hiểu, như sợ buông tay là cô sẽ biến mất
Trợ lý nhìn mà thở dài trong lòng, trong tình yêu ai bỏ ra nhiều hơn, người đó sẽ tổn thương nhiều hơn
Giống như cô Thịnh với boss, boss với Đồng Hiểu
Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đại khái chính là như vậy
Đến chung cư của Hách Triết, Đồng Hiểu nấu bữa tối cho anh
Anh đã ăn cháo hai ngày rồi, bác sĩ nói hôm nay có thể ăn chút cơm mềm.
Cô cố gắng nấu cơm rất mềm và làm mấy món ăn thanh đạm.
Hách Triết ăn vui vẻ, ăn xong một bát lại muốn thêm, nhưng Đồng Hiểu không cho anh ăn nữa.
“Ngay cả cơm cũng không cho anh ăn no, anh gần như có thể tưởng tượng ra cuộc sống của anh sau này rồi.” Anh cười trêu cô
Đồng Hiểu mím môi, thấp giọng nói, “Anh Triết, chúng ta.”
“Bé con, chẳng lẽ em vẫn muốn từ chối anh sao?” “Em...” Cô cúi thấp đầu, ấp a ấp úng
“Bé con, anh hiểu em băn khoăn rất nhiều điều, hãy tin anh có thể giải quyết được tất cả
Sáu năm qua, chúng ta đều không trong sạch, coi như ông trời đang đùa giỡn chúng ta, chúng ta đừng đi so đo quá khứ của đối phương, được không?” “Nhưng mấy ngày trước ở Cẩm Giang, em và Thẩm Thần Bằng còn..” Anh cúi người hôn lên môi cô, không cho cô nói nốt
Đồng Hiểu ngây ra, không ngờ anh lại đột nhiên hôn cô
Hồi đó bọn họ ở bên nhau, khoảng thời gian thanh xuân đó đơn thuần nhất, hai người ở bên nhau cùng lắm là nắm tay, thỉnh thoảng anh sẽ hôn lên trán cô, mang theo sự thành kính.
Vào giờ phút này, đầu lưỡi anh đi vào trong miệng cô, anh hôn rất sâu
Đồng Hiểu khẽ đẩy anh ra, đầu càng cúi thấp hơn, “Đừng như vậy.” Anh biết cô xấu hổ nên ôm chặt cô vào trong lòng
“Bé con, chúng ta đã bỏ lỡ sáu năm rồi, anh không muốn tiếp tục bỏ lỡ nữa.”
Cô đẩy anh ra, đứng lên, chạy đến cửa, “Em phải về nhà rồi.” “Tối nay ở lại đây đi.” Anh kéo cô, không để cô đi
Đồng Hiểu cũng không biết tại sao, giống như bị người ta tát mạnh cho một cái, cô tức giận gầm lên, “Anh coi em là cái gì hả?” Anh cau mày, “Em hiểu lầm rồi, anh không nghĩ như vậy, chung cư rất lớn, anh hy vọng em có thể ở lại chăm sóc anh.” Đồng Hiểu mím môi, “Em xin lỗi, em không thể ở lại”
Mặc dù Hách Triết không vui nhưng cuối cùng vẫn đưa cô về nhà
Có lẽ, anh nên cho cô nhiều thời gian hơn.