“Bữa tối em ăn thế này hả?” Anh nhíu mày theo thói quen.
Cô lạnh lùng trả lời, “Không liên quan gì đến anh.” Anh nhặt báo lên nhìn lướt qua, tất cả đều đang ở trang tìm kiếm việc làm, lông mày anh càng nhíu chặt hơn, “Em lại muốn tìm công việc bán thời gian?” Cô cướp lại đống báo và ăn nốt bát mì ăn liền
Anh nhìn cô mà trong lòng thấy rất khó chịu, chỉ muốn xông tới giật bát mì rồi ném đi, nhưng anh không làm như thế, mà chỉ lẳng lặng nhìn cô ăn xong.
“Đồng Hiểu, anh mặc kệ em có tin hay không, nhưng việc anh chăm lo cho người nhà của em hoàn toàn xuất phát từ ý tốt
Anh muốn sắp xếp cho em trai em một công việc tốt để cậu ấy có thể nuôi3sống gia đình, giảm bớt áp lực của em
Nhưng mà anh không thể ngờ mẹ em lại là người như vậy.” Cô lạnh lùng nhìn anh, “Thẩm Thần Bằng, anh không cần giả vờ làm người tốt đâu.”
“Đồng Hiểu, anh thề với trời, anh thật sự không có ác ý.”
Cô cười lạnh, “Bây giờ mẹ tôi ỷ lại vào anh, chuyện xảy ra lần này không mang lại bài học nào cho bà ấy đâu
Ngược lại, bà ấy sẽ dùng cách thức riêng của mình để làm cho cả Bắc Kinh này đều biết, bà ấy là mẹ vợ của anh đấy.” Thẩm Thần Bằng nhíu mày, “Đồng Hiểu.” “Tôi cầu xin anh, mau đưa bọn họ trở về đi.”
“Đồng Hiểu, anh đã đón họ lên đây thì sẽ không chủ động đưa họ về
Huống hồ gì em trai em đang làm việc rất0nghiêm túc, nếu đưa thằng bé trở về, nó sẽ quay trở lại dáng vẻ ban đầu, cả ngày chỉ biết chơi game, phí hoài cuộc sống.” Đồng Hiểu hít sâu, “Mời anh ra ngoài.” Thẩm Thần Bằng cau mày, “Đồng Hiểu, hôm nay anh tới là muốn bàn bạc với em xem tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào
Em có thể vứt bỏ thành kiến trong lòng mình được không?”
“Vậy anh nói cho tôi biết, anh định làm gì?”
“Sắp xếp cho ba mẹ em một công việc nhẹ nhàng để bọn họ sống bằng chính sức lao động của mình.”
Đồng Hiểu cười chế giễu, “Anh đánh giá quá cao mẹ tôi rồi
Đồng nghiệp của tôi nói mẹ tôi bị bắt do ăn cắp đồ của người ta, thật ra bọn họ nói không hoàn toàn sai, lúc mẹ tôi còn trẻ5đúng là đã từng đi ăn cắp
Bà ấy làm việc trong tiệm vàng một ngày, rồi ăn cắp đồ trang sức ở trong tiệm người ta, bị camera quay lại rõ ràng
Bà ấy lại làm ở xưởng may hai ngày nữa, ăn cắp kha khá quần áo của người ta nên bị xưởng trưởng đuổi đi.” Thẩm Thần Bằng sự ngây người, anh trố mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn Đồng Hiểu.
“Có lẽ do trước kia nhà tôi quá nghèo nên mỗi lần ăn cắp xong, bà ấy đều nói lý do là sợ nghèo, không muốn để cho người ta xem thường
Nhưng bà ấy lại không hề biết rằng, chính hành vi của bà ấy mới càng khiến cho người khác xem thường hơn
Những năm gần đây tốt hơn nhiều, bởi vì mỗi khi muốn mua thứ gì, bà ấy đều sẽ4đòi tiền tôi.”
“Đồng Hiểu...” Anh đau lòng nhìn cô
“Sức hấp dẫn của thành phố này quá lớn, anh sẽ không bao giờ có thể dự đoán được bà ấy sẽ làm ra những việc hoang đường nào tiếp theo đầu
Thẩm Thần Bằng, thật ra anh đưa bọn họ đến Bắc Kinh cũng đồng nghĩa với việc đuổi tôi ra khỏi Bắc Kinh
Mẹ tôi là một người bướng bỉnh, bà ấy nói chỉ cần không phải là anh mở miệng bảo bọn họ đi, bọn họ tuyệt đối sẽ không rời Bắc Kinh.”
Hôm sau Thẩm Thần Bằng đến căn hộ của Chu Vũ Vi.
Chu Vũ Vi nhìn thấy anh thì rất vui vẻ, kéo anh vào trong nhà, bà ta cười giòn, nói: “Thần Bằng, mấy ngày nay con không đến, mẹ cũng bắt đầu nhớ con rồi đấy.”
Đồng Ngạn Thiên cũng có ở nhà,9ba người ngồi xuống ghế sofa, Thẩm Thần Bằng do dự không biết nên mở lời như thế nào
“Thần Bằng, có phải là cháu có chuyện gì muốn nói không? Cứ nói thẳng ra đi.” Hình như Đồng Ngạn Thiên nhìn ra cái gì đó
“Bác trai, bác gái, cháu có chuyện muốn bàn bạc với hai người ạ.” Nghe thấy anh gọi bác trai bác gái, lông mày Chu Vũ Vi cau lại, “Thần Bằng, sao con lại bắt đầu khách sáo thể? Có phải Hiểu Hiểu nhà chúng ta chọn con tức giận không? Mẹ vẫn thích nghe con gọi mẹ là mẹ, nghe thân thiết.” “Bác gái, thật ra cháu và Đồng Hiểu vẫn chưa ở bên nhau.” Chu Vũ Vi cuống lên, “Thần Bằng, con yên tâm đi, tính tình cái con cắt kia của nhà mẹ không tốt, nhưng nó rất nghe lời mẹ, mẹ nhất định sẽ khiến nó chia tay với Hách Triết.”
“Bác gái!”
Chu Vũ Vi vẫn còn đang sốt ruột giải thích, “Hách Triết cùng Hiểu Hiểu nhà mẹ lớn lên với nhau từ nhỏ, Hiểu Hiểu coi nó như anh trai thôi, nhưng thằng Hách Triết không biết xấu hổ cứ liên tục quấn lấy Hiểu Hiểu nhà mẹ.” Đồng Ngạn Thiên gắt lên, “Bà nghe Thần Bằng nói hết đã.” “Được được, Thần Bằng, con nói đi.” “Bác trai, bác gái, cháu sợ hai người không thích nghi được với cuộc sống ở Bắc Kinh, vì dù sao ẩm thực và văn hóa ở đây cũng khác với Cẩm Giang, thế nên không biết hai người có đồng ý về Cẩm Giang không? Cháu có thể mua một căn hộ nhỏ ở khu vực sầm uất nhất Cẩm Giang cho hai người, để hai người có thể sống càng tốt hơn ở nơi đó.”
Chu Vũ Vi vội xua tay, “Không không, ba mẹ thích nghi rất tốt mà, vả lại mẹ cũng rất thích Bắc Kinh.”
Đồng Ngạn Thiên cau mày, nói với Thẩm Thần Bằng: “Thần Bằng, bác hiểu ý của cháu, ngay ngày mai hai bác sẽ rời khỏi Bắc Kinh” Chu Vũ Vi kêu lên: “Ai muốn rời khỏi Bắc Kinh chứ, muốn đi ông đi một mình ấy, tôi và con trai ở lại.” Thẩm Thần Bằng vội nói: “Căn hộ này cháu vẫn sẽ để cho Đồng Tử, sau này hai người có thể thường xuyên lên chơi.”
“Được, cảm ơn cháu.” Đồng Ngạn Thiên đứng dậy tiễn Thẩm Thần Bằng.
Tiễn xong ông quay vào nhà, Chu Vũ Vị cầm chiếc gối ôm trên ghế sofa ném về phía ông, “Cái lão già này chết tiệt này, muốn đi thì một mình ông đi đi, tại sao phải lôi kéo cả tối theo? Khó khăn lắm chúng ta mới có thể định cư ở Bắc Kinh, tại sao có căn hộ sang trọng rộng lớn thế này không ở, mà lại về cái căn phòng rách nát kia ở Cẩm Giang hả?”
Đồng Ngạn Thiên nhíu mày, “Chẳng lẽ bà còn không nhìn ra được à? Nó đang đuổi chúng ta đi đấy!”
Chu Vũ Vi bình tĩnh lại một chút, bà ta suy nghĩ rồi nói: “Nhất định là Đồng Hiểu, nhất định là chủ ý của Đồng Hiểu rồi
Nó không muốn cho chúng ta sống tốt đây mà, cái con bé chết tiệt kia lúc nào mà chẳng muốn đuổi chúng ta đi!”
Đồng Hiểu đang ở trường thì nhận được cuộc điện thoại của Đồng Nhạn Thiên nói ngày mai họ sẽ bay về Cẩm Giang
Đồng Hiểu hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì thấy nhất định là do Thẩm Thần Bằng làm
Cô cũng không nói thêm gì cả, chỉ dặn họ đi đường cẩn thận.
Ở trong điện thoại Đồng Nhạn Thiên hỏi tối nay cô có thể đến ăn bữa cơm được không, nhưng Đồng Hiểu đã từ chối.
Lòng thương cảm của cô đã chết, từ thời khắc Đồng Nhạn Thiên cũng cùng đi theo lên Bắc Kinh, cô đã không còn kính trọng người cha này như trước kia nữa rồi
“Hiểu Hiểu, ngày mai con có thể ra sân bay tiễn ba mẹ không?” Chẳng hiểu vì sao mà Đồng Nhạn Thiên luôn cảm thấy cơ hội nhìn thấy Đồng Hiểu trong tương lai có vẻ hơi xa vời.
“Ba, ngày mai con phải đi làm, không thể xin nghỉ phép được.”
“Thế à?” Đồng Nhạn Thiên hơi thất vọng
“Ba và mẹ của con đã gây thêm phiền toái cho con, sau này một mình Đồng Tử ở lại Bắc Kinh, ba hi vọng con có thể quan tâm em một chút.”
“Ba yên tâm đi, Đồng Tử cũng là em trai của con.”