Gặp người nhà, Chung Hân Văn cũng không thân mật như trong tưởng tượng, cô chỉ lạnh lùng chào, “Mẹ cả.”
Bà Chung thì lại cầm tay của Chung Hân Văn hỏi lên hỏi xuống, cực kỳ giống một bà mẹ hòa ái dễ gần.
“Hân Văn, thời gian trôi qua thật nhanh, cảnh tượng lúc ba con đón con từ bên ngoài trở về như vẫn còn rõ mồn một trước mắt mẹ, thế mà lúc này con cũng đã lấy chồng, cũng sắp làm mẹ rồi
Những năm qua, ba con giao con cho mẹ, mẹ lại là người không biết thể hiện bằng lời nói, nên chỉ biết yêu thương con ở trong lòng thôi.”
Bà Chung là người rất biết diễn, bà ta đang nhắc nhở Chung Hân Văn rằng, làm người thì không thể quên cội nguồn
Bất3kể những năm qua bà ta đã đối xử với cô thế nào thì cũng đã nuôi cô lớn.
Nghe đúng là buồn nôn, nhưng cô chịu được
“Đồng Hiểu đâu rồi? Đồng Hiểu không ở đây à?” “Đồng Hiểu đi ra ngoài rồi, chắc một lúc nữa sẽ về.” Bà Chung gật đầu, “Lần này chị của con làm chuyện hồ đồ, nó cũng thật sự biết sai rồi, ngày nào cũng ở trong nhà tự trách mình
Nhìn nó mà xem, mấy ngày nay đã gây thành như thế này rồi, cơm cũng không ăn mà chỉ tự giam mình trong phòng để suy ngẫm
Mẹ và ba con là người làm cha làm mẹ, chuyện mà con gái làm sai thì trách nhiệm lớn nhất phải thuộc về chúng ta, vì chúng ta đã quá chiều chuộng nó từ1khi còn nhỏ.”
Chung Hân Văn nói với giọng hơi khinh bỉ: “Mẹ cả, những lời này mẹ cả cứ chờ Đồng Hiểu về rồi hẵng nói với cô ấy.” Cô không quen nhìn hai mẹ con nhà này vừa già mồm vừa ra vẻ, thật sự không quen
Nếu không phải là vì ba cô thì cô sẽ không mở miệng cầu tình đâu
Thẩm Thần Bằng lái xe đưa Đồng Hiểu đến Cục Dân chính, anh đã hỏi qua khi kết hôn phải cần dùng đến những loại giấy tờ gì nên đã mang đầy đủ cả.
Đỗ xe xong, nhưng Đồng Hiểu ngồi ở vị trí phụ lái lại không chịu đi xuống
“Sao thế? Không phải chúng ta đã bàn bạc xong rồi à? Giờ em có muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi.” Đồng Hiểu nhìn về3phía anh, cô khẽ nói: “Em có một điều kiện.” “Xin mời cô chủ nói ạ, cho dù có bắt anh phải lên trời hái sao xuống thì anh cũng phải cố gắng thôi.”
Đồng Hiểu lườm anh một cái, “Điều kiện của em rất đơn giản, sau khi kết hôn, nếu không được sự đồng ý của em thì anh không thể đụng vào em.”
Thẩm Thần Bằng bật cười, “Kết hôn mà không cho anh động vào em thì kết hôn để làm gì?”
“Thẩm Thần Bằng, anh!”
Anh ôm vai cô, cười dỗ dành, “Được được, nói đùa thôi, anh muốn ở bên em cũng đâu phải vì thân thể của em
Đàn bà bên ngoài nhiều như vậy, sắc đẹp hay dáng người gì chẳng có, tại sao anh cứ nhất quyết phải lựa chọn em chứ, còn không3phải bởi vì anh yêu em sao? Đồng Hiểu, anh lớn tuổi rồi, giờ anh thật sự rất hâm mộ Mạc Trọng Huy khi có một đứa con trai, một đứa con gái
Anh cũng muốn có một cuộc sống ấm áp như vậy, kết hôn xong chúng ta hãy sống thật tốt, cũng sinh một trai một gái nhé?”
“Em vẫn chưa muốn có con, anh đừng nên ép em.”
Sắc mặt anh sầm xuống, nhưng sau đó nhanh chóng tươi cười trở lại, anh nói với vẻ bất đắc dĩ, “Được, tất cả đều nghe theo em, ai bảo anh lựa chọn em chứ?”
Nói như vậy nhưng trong lòng anh thì nghĩ, giờ cứ đồng ý hết với cô đi, trước tiên phải ký được vào cải đăng ký kia đã, những chuyện khác sau này đều có thể9thương lượng được
Huống hồ gì cái này là cam đoan không có bằng chứng, đến lúc đó anh cứ liều chết không nhận là được chứ gì
Mà nếu như anh làm cho cô mang bầu thật thì chẳng nhẽ cô còn có thể nhẫn tâm bỏ nó à? Nhớ năm đó Mạc Trọng Huy cũng dùng chiêu này đấy
Nghĩ tới đây, tâm trạng của anh lập tức tốt lên.
Quá trình đăng ký rất đơn giản, khi hai người cầm giấy đăng ký kết hôn đi ra khỏi Cục Dân chính, Thẩm Thần Bằng kích động hô to, “Cuối cùng cũng kết hôn rồi, thật quá con mẹ nó không dễ dàng mà, giờ ông đây là người có gia đình rồi đấy!”
Những người đang xếp hàng đều nhìn về phía bọn họ
Thẩm Thần Bằng quát, “Nhìn cái gì mà nhìn, lần đầu tiên kết hôn, hưng phấn quá không được à?”
Mọi người đều lắc đầu, chắc họ cảm thấy thằng này hơi điên
Đồng Hiểu thấy rất mất mặt, cô nhẹ giọng nói: “Anh đừng phát điên nữa được không?” Thẩm Thần Bằng cười khúc khích, vòng tay ôm lấy cổ của cô, hét lên, “Vợ ơi, bà xã ơi!” Lái xe về nhà họ Thẩm, cả đường đi tên này cứ vừa gọi vợ ơi, bà xã ơi, vừa cười khúc khích, trông rất không bình thường
“Thẩm Thần Bằng, đủ rồi đó, anh có thôi đi không hả?”
Anh nhìn cô cười: “Bà xã à, anh vui quá! Đã từng này tuổi rồi mà anh chưa bao giờ vui như vậy.” Anh vừa nói vừa nắm chặt tay cô, “Hai chúng ta thật sự không dễ dàng gì mới đến được với nhau, sau này chúng ta phải thương yêu nhau nhé, em biết không?”
Đồng Hiểu cúi đầu không nói gì.
Xe về đến nhà họ Thẩm, Thẩm Thần Bằng hoàn toàn không phát hiện trên sofa ngoài phòng khách có thêm hai vị khách, anh thả hai tờ giấy đăng ký kết hôn lên mặt bàn trà rồi hô to, “Ông đây đã kết hôn rồi!”
Đồng Hiểu hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống
Mọi người đều sợ ngây người, Chung Hân Nhiên vốn đang ngồi im trong góc, lúc này muốn có phản ứng, nhưng bị bà Chung ấn mạnh xuống
Chung Hân Nhiên cảm thấy mình sắp phát điên rồi, vốn cái tên trên tờ giấy đăng ký kết hôn kia phải là tên của cô ta, dựa vào đâu mà lại là cái con ả nghèo nàn tay trắng này? Gia đình của ả bết bát như vậy sao có thể xứng với nhà họ Thẩm cao quý? Vì sao ông trời lại không công bằng như vậy hả?
Tiết Ngọc Lan tiến tới cầm giấy đăng ký kết hôn lên nhìn, “Đúng là kết hôn thật rồi này, hai đứa con thật là, kết hôn cũng không nói một tiếng, sao lại làm qua loa như vậy chứ?”
Thẩm Thần Bằng ôm lấy cổ Tiết Ngọc Lan, cười bảo: “Mẹ, sao có thể nói là qua loa được ạ, con đã lên kế hoạch rất lâu rồi đấy, chỉ là cái cô nàng nào đó cứ mãi không đồng ý thôi
Cuối cùng con của mẹ cũng lấy vợ rồi, tâm trạng của mẹ bây giờ như thế nào?”
Tiết Ngọc Lan dụi mắt, vui mừng nói: “Mẹ đương nhiên là vui mừng rồi, tiếp theo nên để cho mẹ ôm cháu chứ hả?”
Thẩm Thần Bằng cười, “Cái này mẹ phải hỏi Đồng Hiểu rồi, chỉ cần cô ấy gật đầu là con lập tức cho cháu trai của mẹ ra đời luôn.” “Thẩm Thần Bằng!” Đồng Hiểu xấu hổ đỏ mặt
Một tay Thẩm Thần Bằng ôm cổ mẹ, một tay ôm cổ Đồng Hiểu, đây là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh
“Mẹ, vợ con xấu hổ đấy.” “Được rồi, con đừng có mà đắc chí” Tiết Ngọc Lan bình tĩnh trở lại, “Bác gái Chung và Hân Nhiên cũng đến đây này.” Thật ra lúc vừa vào nhà Đồng Hiểu đã chú ý thấy hai người này, Thẩm Thần Bằng thì quá kích động nên hoàn toàn không chú ý tới
Vốn người nhà anh khá đông, anh nào biết người ngồi trên ghế sofa là ai
Nhìn hai người ngồi trên ghế sofa, sắc mặt anh lập tức sa sầm, anh lạnh lùng chất vấn: “Các người còn có mặt mũi đến nhà tôi à?”
Tiết Ngọc Lan: “Thần Bằng, không được vô lễ, sao có thể nói chuyện với người lớn như thế hả?”
Thẩm Thần Bằng không phục, còn muốn nói gì đó thì Đồng Hiểu đã lay anh.
Bà Chung đi đến trước mặt Đồng Hiểu, nở một nụ cười hiền lành, “Hiểu Hiểu, đầu tiên bác phải chúc mừng cháu, chúc cháu và Thần Bằng có thể bạc đầu bên nhau.” Đồng Hiểu nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn bác.”
“Chúng ta cũng khá thân quen với nhau, trước kia Hân Văn vẫn hay đưa cháu về nhà ăn cơm, trong nhà của bác từ trước đến nay vẫn luôn quạnh quẽ, cho nên mỗi lần cháu đến là bác đều rất hoan nghênh, cũng rất vui
Bác hi vọng ba đứa các cháu có thể chơi chung vui vẻ với nhau như chị em ruột
Nhưng thật không ngờ cháu và Hân Nhiên lại xảy ra chuyện không vui như vậy, cũng đều là tại bác và bác Chung của cháu, là do hai chúng ta đã dạy dỗ không nghiệm mới khiến con bé có tính cách ghen tị này
Bác gái hi vọng cháu có thể nể mặt hai bác mà tha thứ cho chị Hân Nhiên của cháu một lần
Bác gái cũng sẽ không để cháu chịu thiệt thòi đâu, hôm nay bác đã mang cả cái roi da của bác Chung đến, cháu chịu khổ, bác sẽ trừng phạt Hân Nhiên.”