Đi tới bến xe, người đàn ông kéo cửa xe chỗ ghế phụ ra, Đồng Hiểu ngồi vào
Xe khởi động, nhanh chóng rời đi, biến mất trong tầm mắt anh.
Anh nhếch nhác quay người lại, có lẽ vĩnh viễn không có cách nào độ lượng chúc phúc cho cô.
Anh ngây ngốc trở lại phòng bệnh, mẹ anh đang dựa ở trong lòng ba khóc thút thít, Thịnh Thị Hàm cũng đỏ mắt
Nhìn thấy anh, Thịnh Thị Hàm chạy tới ôm lấy anh, “Ken, anh vẫn còn có ba mẹ và em, còn có nhiều người yêu anh như vậy
Chúng ta trở về Mỹ, quên hết mọi thứ ở nơi này, bắt đầu lại đi.” Tối trước hôm cưới, Đồng Hiểu ở nhà họ Thẩm, Chung Hân Văn làm ầm lên đòi ngủ với Đồng Hiểu để nói chuyện, “Đêm trước khi3em cưới Đồng Hiểu ngủ với em, hôm nay em cũng phải ngủ với cậu ấy.” Thẩm Thần Phong buồn bực, “Bụng em to thế không tiện.”
“Em mặc kệ!”
“Vậy em cũng phải hỏi xem chú rể có đồng ý không đã chứ.” Chung Hân Văn hừ lạnh, “Anh ta dám không đồng ý à? Cũng không nghĩ xem em giúp anh ta bao nhiêu.” Buổi tối hai người nằm ở trên một cái giường, Chung Hân Văn kéo tay Đồng Hiểu, cảm tính hỏi, “Ngày mai sẽ phải làm cô dâu rồi, bây giờ cậu có kích động không?” “Có một chút xíu, tớ căng thẳng hơn.” “Căng thẳng là bình thường, hồi đó tớ cũng căng thẳng
Khi đó lúc cùng Thẩm Thần Phong tiến vào lễ đường, lòng bàn tay tớ toàn mồ hôi
Sau đó bị Thẩm Thần Phong cười1nhạo rất lâu
Đồng Hiểu, cậu nói thật với tớ đi, cậu có bị khủng hoảng tiền hôn nhân không?”
Đồng Hiểu nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, “Trước kia có, luôn không dám mở lòng, luôn sợ bỏ ra rồi sẽ bị tổn thương
Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, không phải nói không sợ hãi với tương lai, mà là cảm thấy sống tốt mỗi ngày quan trọng hơn.”
Chung Hán Văn dùng sức nắm tay cô, cảm khái nói: “Tớ và Thẩm Thần Phong coi như là hôn nhân chớp nhoáng, cũng có thể nói là có con rồi mới cưới
Thật ra ban đầu tớ cũng không coi trọng cuộc hôn nhân này, nghĩ cùng lắm thì sau này ly hôn
Nhưng sau khi kết hôn, hằng ngày ở nhà họ Thấm vui vẻ hơn so với ở nhà họ Chung nhiều
Không biết3có phải là vì đứa bé này không, càng ngày tớ càng thích trẻ con
Dĩ nhiên giữa chúng tớ cũng thường xuyên vì Chương Lâm Vân mà cãi nhau, ban đầu tranh cãi rất hăng, bây giờ dần dần đã không còn vì anh ấy mà cãi nhau nữa rồi, cảm thấy không có ý nghĩa
Đồng Hiểu, thật ra cậu tốt hơn tới nhiều, dù sao cậu và Thẩm Thần Bằng có cơ sở tình cảm, hai người đã từng yêu nhau, nhiều trắc trở ở giữa chắc sẽ khiến tình yêu của hai người càng thêm sâu sắc
Trải qua nhiều chuyện như vậy, tớ tin hai người có thể đi rất xa.”
Đồng Hiểu cười, “Tớ và anh ấy vẫn cần phải cọ sát dần.” “Mỗi đoạn hôn nhân đều cần cọ sát, cọ sát đến một mức nào đó sẽ3đủ độ
Hôn nhân thật sự là một môn học, cho dù bao nhiêu năm cũng không thể lơ là.” Đồng Hiểu khẽ nói, “Tớ tin chỉ cần dùng tấm lòng là có thể tốt.”
“Đúng rồi Đồng Hiểu, các cậu có mời Cổ Thu không?” “Không, Thẩm Thần Bằng không nhắc tới trước mặt tớ, tớ cũng không hỏi
Chúng tớ đã định trước là có lỗi với cô ấy.”
“Cho nên cậu phải đối xử với Thẩm Thần Bằng tốt hơn một chút, mới coi là xứng với Cổ Thu
Dù sao hạnh phúc của Thẩm Thần Bằng mới là niềm vui lớn nhất của cô ấy
Cuộc sống thật ra rất vô tình, rất nhiều lúc bỏ lỡ là sẽ không quay lại được nữa.”
Đồng Hiểu đồng ý, cho nên trong mấy chục năm ngắn ngủi, quý trọng là một môn học tất cả9mọi người đều nên tốn thời gian để học
Ngày tổ chức đám cưới, thời tiết vô cùng đẹp, Chung Hân Văn bụng to còn ầm ĩ trước đám cưới không cho Thẩm Thần Bằng gặp cô dâu
Người nào đó không vui, hậm hực, “Hôm cô kết hôn cũng không có ai phá cô, bây giờ cô dựa vào cái gì phá tôi? Tôi gặp vợ tôi còn phải được cô đồng ý à?” Chung Hân Văn chặn ở cửa, “Vậy anh thử đẩy tôi rồi vào đi.” “Cô đừng tưởng là tôi không dám ra tay với phụ nữ có thai.”
Chung Hân Văn chống nạnh, “Thử xem!”.
Thẩm Thần Bằng tức giận đấm Thẩm Thần Phong ở bên cạnh một cái, “Đưa người của em đi cho anh.” Chung Hân Văn nhìn thấy Thẩm Thần Bằng đánh chồng mình, vội chạy qua giúp, đánh lên vai Thẩm Thần Bằng mấy cái
Thẩm Thần Bằng nháy mắt với Thẩm Thần Phong, Thẩm Thần Phong ôm vợ mình, Thẩm Thần Bằng nhanh tay nhanh mắt chạy vào phòng
Trong phòng, Đồng Hiểu đã sớm trang điểm xong, đang đợi rồi
Váy cưới màu trắng tôn lên dáng người thon thả của cô, gương mặt vốn đẹp được trang điểm càng thêm tươi đẹp
Thẩm Thần Bằng hít một hơi, hô hấp trở nên dồn dập
“Đi hết ra ngoài cho tôi.” Anh ra lệnh một tiếng, thợ trang điểm ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đều chạy ra ngoài
Đồng Hiểu đứng ở trước gương, hỏi Thẩm Thần Bằng, “Đẹp không? An Noãn nói đẹp, em cảm thấy hơi hở, không quen.” Cô mặc quần áo từ trước đến giờ luôn rất bảo thủ, bây giờ lộ ngực nhiều như vậy, nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục
Thẩm Thần Bằng đi tới, ôm lấy eo cô từ phía sau, cúi người hôn lên má cô.
“Đừng có phá, trên mặt có phần.”
Hai người trong gương mặc lễ phục màu trắng ôm nhau, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, vô cùng đẹp.
“Đồng Hiểu, em có biết anh chờ đợi ngày này bao lâu rồi không?” Cô cười nói, “Chúng ta quen biết nhau chưa được bao lâu.”
Anh cũng cười, trầm giọng nói bên tai cô, “Anh sống ba mươi mấy năm vì đợi giây phút này.”
Đồng Hiểu đỏ mặt, mắng, “Đừng sến nữa được không? Nổi hết da gà rồi.”
“Vợ, anh yêu em” Anh siết chặt hai tay, Đồng Hiểu bị anh ôm thì không thở nổi
Cô quay lại, vòng cánh tay mảnh khảnh ôm cổ anh.
“Có câu này có lẽ trước kia em đã nói rồi, em biết anh rất thích nghe, sau đó luôn không nói ra, là vì giữ lại để hôm nay nói với anh
Thật ra em vẫn luôn rất yêu anh, cho dù ở lúc em đau khổ nhất, em vẫn yêu anh
Con đường tương lại còn rất dài rất dài, em đồng ý ở bên anh xây dựng gia đình nhỏ của chúng ta
Thẩm Thần Bằng, em yêu anh.”
Anh duy trì động tác đó thật lâu, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt
Không nhận được câu trả lời của anh, cô bĩu môi, “Anh không tin em yêu anh à?”
Lúc này anh mới cười, nâng mặt cô lên cúi người ngậm lấy môi cô.