“A Tự, A Tự.”
Lý Tự ngồi dậy từ trên giường nhỏ. Y nắm lấy kiếm ngắn dưới gối trong bóng tối: “Ai vậy?”
“Là ta.” Hạ Lan Bích nhẹ giọng nói.
Lý Tự bật đèn, chạy tới mở cửa. Hạ Lan Bích đi vào, thấy kiếm ngắn trên bàn, sửng sốt một chút.
Thái tử bị phế, Lý Tự cũng sống trên mũi đao, xem ra y cũng không ngủ được một giấc ngon nào.
“Ngươi biết chưa?” Hạ Lan Bích mở màn trướng, thần sắc vui sướng nói: “Thái tử ca ca được phong làm Đông Hải Vương, đất phong của hắn chính là vùng đông đúc và giàu có nhất giữa các hoàng tử.”
Lý Tự sửng sốt một chút, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, hỏi: “Thánh thượng muốn để Thái tử ra cung?”
Hạ Lan Bích gật đầu một cái, nhìn thấy Lý Tự cao hứng như vậy, trong mắt trào ra nước mắt, hỏi: “Ngày mai Thái tử ca ca muốn đi tới đất phong trước. Từ đây cách xa ngàn dặm, sợ rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không thể thấy hắn. Thế mà còn vui sướng đến vậy.”
“Trong cung quá nguy hiểm, hắn đến đất phong của mình cũng sẽ không có người hại hắn, chỉ phải sống, ta tin tưởng một ngày nào đó sẽ gặp lại.” Lý Tự tựa hồ có chút không dám tin, nói: “Mấy ngày trước, không phải có tin đồn nói hắn phải chết sao?”
“Ngươi cũng biết đây chỉ là tin đồn.” Hạ Lan Bích nói: “Sinh ly vẫn tốt hơn tử biệt, ngươi đi cùng ta, thừa dịp Thái tử ca ca vẫn còn ở trong cung, gặp lại hắn một lần.”
“Ta có thể thấy hắn sao?!”
Hạ Lan Bích gật đầu một cái, nói: “Chúng ta phải lặng lẽ đi, ngươi mau theo ta.”
Lý Tự tiện tay phủ thêm một cái áo khoác rồi theo Hạ Lan Bích ra bên ngoài.
Đã là mùa đông, đêm khuya nặng nề giá rét, một chút ánh trăng cũng không có, y khẩn trương đi theo sau lưng Hạ Lan Bích, bọn họ xuyên qua hành lang dài ngay ngắn và con đường dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đã tới trước cửa Đông cung.
Tay Lý Tự run rẩy, y đã gần một năm chưa gặp Chu Anh rồi.
Từ trước đến giờ Đông cung canh phòng rất nghiêm ngặt. Bây giờ, thị vệ bên ngoài cũng chỉ còn lại mấy người, Hạ Lan Bích móc lệnh bài ra từ trong ngực, thị vệ canh cửa liền để bọn họ đi vào.
Đông cung đã sớm không phải là hôm qua. Trong đình một mảnh đìu hiu, cỏ dại góc tường đều dài hơn chiều cao vốn có, gió bắc vù vù thổi rì rào dữ dội. Cung điện lớn như vậy mà lại chỉ có một luồng ánh sáng nhạt tỏa ra từ cửa sổ.
Chùm ánh sáng kia lập tức như thể chiếu vào lòng Lý Tự, ánh mắt y sáng lên, lập tức chạy tới chỗ ánh sáng.
Gió bắc thổi áo choàng của y, thân hình rất gầy gò, Lý Tự bước lên bậc thềm, đi tới chỗ ánh sáng.
Y kéo cửa sổ ra, nhìn thấy Chu Anh đang ngồi ngay ngắn ở trong.
Hôm nay Chu Anh đã thay đổi bộ dáng tiều tụy chán nản ngày xưa. Hắn mặc áo khoác gọn gàng. Dưới ánh nến, hắn vẫn là dáng vẻ thanh liêm quý khí anh minh ấy, ánh mắt hắn nhu hòa hơn rất nhiều, ôn hòa vẫy tay: “A Tự, tới.”
Lý Tự khom người tựa vào cửa sổ, lập tức nhào vào trong ngực Chu Anh.
Y kéo Chu Anh cùng té nhào xuống đất. Chu Anh cười một tiếng, ôm chặt y vào lòng.
“A Anh, A Anh.” Lý Tự kêu.
” Ừ.” Chu Anh đè đầu y, ánh mắt ươn ướt, hôn y một cái.
Hai người chỉ ôm chặt nhau một hồi như vậy. Lý Tự chợt đứng dậy, nhìn Chu Anh hỏi: “Thánh thượng muốn để ngài ra cung rồi đó, ngài biết chưa? Ngài muốn phong ngài làm Đông Hải Vương, sau này ngài ở địa bàn của mình, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn rồi.”
Chu Anh cười gật đầu, nói: “Ta đã sớm biết.”
Lý Tự nhìn Chu Anh một chút, lại không nhịn được mà ôm hắn, nói: “Nhưng ngài sống khỏe mạnh, ta cũng không cần phải ngày nào cũng lo ngày sẽ chết, cũng không uổng ta ngày ngày dập đầu bái phật.”
“Em rất sợ ta chết sao?”
“Tất nhiên rồi.” Lý Tự vừa buông hắn ra, nước mắt đã chảy ra, y quỳ xuống trên người hắn, bưng mặt hắn nói: “Còn sống là luôn còn hy vọng, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, nói không chừng, ta đi cầu Nhị hoàng tử, hắn cũng sẽ để cho ta đi đó.”
“Đây cũng là điều ta muốn nói với em, ” Giọng nói Chu Anh ôn nhu, hơi có chút khàn khàn, nói: “Đất phong của ta rất xa, không biết lúc nào mới có thể gặp lại em lần nữa. Em và ta thầm nhớ nhau trong lòng, hai chúng ta cũng phải sống thật tốt, chỉ cần sống, ắt sẽ còn gặp lại nhau.”
Lý Tự điên cuồng gật đầu, nước mắt lã chã đi xuống. Thật ra thì sinh ly cũng rất khó chịu, nhưng vẫn tốt hơn tử biệt.
Chu Anh đưa tay lau nước mắt nơi gò má y, móc đôi uyên ương ngọc bội kia từ trong lòng ngực ra: “Lần trước sao em lại len lén đặt ở ngoài cửa sổ, giữ lại, để bên người làm một vật kỷ niệm, coi như ta vẫn còn ở bên em.”
Lý Tự cầm khối ngọc bội kia vào trong tay. Ngọc bội còn lưu lại hơi ấm trên người Chu Anh.
Y ngẩng đầu nhìn Chu Anh. Ưu tư bỗng nhiên mất khống chế, mặt cũng có chút vặn vẹo, sắc mặt chợt đỏ bừng, y nắm ngọc bội bưng kín mặt. Chu Anh lại ôm y vào trong ngực, Lý Tự muốn nói với hắn, là y hại hắn, có lỗi với hắn, y là người của Nhị hoàng tử, tiếp cận với hắn cũng là vì muốn kéo hắn xuống từ cái ghế đứng đầu Đông cung. Y cũng thật sự từng làm rất nhiều chuyện tổn thương hắn, hắn rơi đến nước này cũng có một cú đẩy của y.
Nhưng tất cả câu từ cũng không có ý nghĩa gì, bọn họ tâm ý tương thông, hai bên đều rõ ràng.
“Là em cứu ta. Nếu không phải em, có lẽ ta đã sớm không thể chịu nổi. Sống lâu được như vậy trong cái tình trạng này, ta thật sự rất cao hứng.” Chu Anh nói xong câu này, một giọt nước mắt trượt qua khuôn mặt khí khái tuấn mỹ của hắn, rơi xuống trên cái ngọc bội Lý Tự đang cầm: “A Tự, kiếp này, kiếp sau, cuối cùng vẫn sẽ tới gặp em.”
“Nhất định sẽ có ngày hôm đó.” Lý Tự nói.
Ánh mắt y là đau buồn, nhưng rất sáng. Có lẽ y còn đang suy nghĩ phải cố gắng leo lên như thế nào. Tương lai y sẽ leo đến vị trí rất cao, sẽ không là một thái giám nhỏ bị người ức hiếp khống chế, khi đó y liền có thể sống chung cùng người mình yêu thật lâu, thật dài.
Ngoài cửa sổ sắc trời dần sáng. Lý Tự ngồi một mình trước cửa sổ, nắm khối ngọc bội kia thật chặt trong tay.
Hạ Lan Bích bỗng nhiên đẩy cửa phòng y ra, kêu lên: “A Tự!”
Gió bắc lạnh lẽo tràn vào, giọng nói nàng run rẩy, con mắt sưng đỏ nhìn hắn.
Lý Tự như thể có dự cảm gì đó vậy, thẳng người lên.
Hạ Lan Bích nói: “A Tự, ta không thể lừa gạt ngươi. Thái tử ca ca không phải là muốn đi đất phong, là bị xử tử. Chẳng qua bọn họ không muốn giết hắn ở trong cung, để hắn chết ở giữa đường.”
“Cái gì?” Lý Tự vừa nói vừa lập tức bò dậy, muốn chạy ra bên ngoài, Hạ Lan Bích kéo y lại, y hô: “Ta phải nhanh chóng đi nói cho hắn biết!”
“Thái tử ca ca đã sớm biết rồi!” Hạ Lan Bích nói: “Hắn đã sớm biết rồi.”
Lý Tự ngơ ngác nhìn cô, một lọn tóc rơi lả tả, ánh mắt đỏ lòm.
“Nhị hoàng tử không đành lòng nên mới để cho ngươi đi gặp hắn một lần cuối, bảo ta lừa gạt ngươi, A Tự, sau này chúng ta sẽ không thấy Thái tử ca ca nữa. Ta không thể lừa gạt ngươi, ta không thể lừa gạt ngươi...” Hạ Lan Bích khóc sụt sùi nói: “Nếu ngươi không biết chuyện, Thái tử ca ca cũng quá đáng thương, ngươi cũng quá đáng thương.”
Mặt Lý Tự đỏ lên trong nháy mắt.
“Nhị hoàng tử không nói với bất kỳ ai. Ta nói cho ngươi, ngươi tự biết trong lòng là tốt, nói với người ngoài. Thái tử ca ca cũng không hy vọng ngươi biết, bọn họ cũng... Đều hy vọng ngươi giữ lại hy vọng, còn sống thật tốt.”
Lý Tự trong nháy mắt ngã từ trên trời xuống địa ngục.
Nếu như Chu Anh có thể sống, dù là cả đời không thể thấy hắn nữa, y cũng nhận, tâm nguyện y chỉ nhỏ như vậy thôi.
Hạ Lan Bích yên lặng rơi lệ, buông lỏng tay y: “Hắn sắp phải rời cung rồi, ngươi đi gặp hắn một lần cuối đi.”
Lý Tự lập tức vội vã chạy như bay ra, y chỉ mặc một cái áo mỏng manh, chân trần, bên ngoài bông tuyết bay đầy trời. Bây giờ mới chỉ là tờ mờ sáng, chân y đỏ lòm, tuyết trắng bay đầy trời trong hoàng cung. Y chạy thở hồng hộc, áo quần lỏng lẻo, lộ ra lồng ngực phong phanh, sau đó y nhìn thấy Thái tử Chu Anh ngồi xe ngựa.
Y sửng sốt một chút, lập tức chạy như bay tới.
Màn xe chợt vén lên, Chu Anh nhìn thấy y ở cửa sổ xe, lập tức chìa tay ra.
Lý Tự bắt lại tay hắn, chạy theo xe ngựa, đột nhiên gào khóc, cái gì cũng không nói ra lời được. Y không biết nói gì, chỉ nhìn thấy Chu Anh lắc đầu.
Ngọc bội rơi trên mặt đất, bể thành hai mảnh.
Cảnh đặc tả dài gần một phút, cho đến khi thị vệ túm tay y ra, đẩy y đến trên đất, cũng không có một câu thoại nào.
Sau khi âm nhạc dừng, xung quanh yên tĩnh, bông tuyết rơi đầy đầu, chỉ có tiếng gió rít gào. Lý Tự nhìn về phía chiếc xe ngựa đã đi xa, dập đầu một cái thật dài.
Ca khúc chủ đề của《 Đông cung tới 》 vang lên, tiếp xuất hiện hai cảnh quay.
Một người là Thái tử ngồi ở trong xe ngựa, nhắm mắt lại, khóe miệng nhỏ máu.
Hiển nhiên là cảnh tượng uống thuốc độc mà chết.
Sau đó ống kính giương lên một chút, lại là một lần liếc mắt đưa tình ở trong dạ tiệc hoàng gia kia của Thái tử Chu Anh và Lý Tự. Đây là cảnh quay kinh điển của Kim Đài Quỳnh Anh, Lý Tự nhướng mi, nhìn Thái tử một cái, lại cúi đầu, trên môi nở nụ cười ôn nhu.
Hình ảnh dừng lại, bài hát kết thúc vang lên.
“Má ơi, khóc chết!”
“Thái tử cứ thế mà chết như vậy sao?! Tôi khóc!”
“Cảnh đặc tả dài một phút rưỡi, Thẩm Kim Đài thật trâu bò!”
“Bùng nổ kỹ năng diễn xuất, tôi nhìn mà nổi da gà cả người!”
“Đoạn này của cậu ta là mặt mộc hoàn toàn, sao nhìn lại đẹp như vậy.”
“Đoạn này trong nguyên tác cũng rất buồn! Chẳng qua phim đã giản lược rất nhiều lời văn, đoạn ly biệt này của Lý Tự và Thái tử qua xử lý lại thành không có câu lời thoại nào.”
“Tôi cảm thấy xử lý rất cao cấp. Lý Tự không kêu tên hắn, Chu Anh vừa nghe tiếng bước chân đã vén rèm lên. Hắn vén vừa vội vừa nhanh, thật sự, cảm giác như thể tâm ý tương thông vậy, tôi trực tiếp khóc òa lên ở chỗ đó đấy.”
“Nhìn nhau không nói là bởi vì tất cả câu từ đều thiếu sức sống. Bi thương và bất lực cùng trào ra, tử biệt vốn là nên nói hết tất cả những lời muốn nói, nhưng tình cảm của cả hai người họ quả thực quá phức tạp, không thể nói thành lời, khóc.”
“Giản lược lời thoại biệt ly và cảnh tượng cụ thể khi Thái tự tự sát, tôi có thể hy vọng thực ra Thái tử chưa chết không? Đây là kỳ vọng hèn mòn của cô bé Kim Đài Quỳnh Anh!”
“Kỹ năng diễn xuất của Thẩm Kim Đài trong này thật tuyệt. Máy quay cũng thật trâu bò, đạo diễn biết quay thế, làm Đầu hoa khóc òa lên!”
“Thật sự, tôi nhịn nửa ngày cuối cùng cũng không nhịn được. Một người khóc thành chim ngốc, mẹ tôi còn bị dọa sợ, cho rằng tôi có chuyện gì cơ.”
“Lầu trên khác tôi, chúng tôi cùng nhau xem trong phòng ngủ, tất cả đều khóc thành chó. Tôi muốn cho gửi lưỡi dao tới cho tổ phim!”
“Thật sự không chịu nổi, tôi vốn muốn xem phim cung đấu thoải mái, không ngờ lại bị ngược thành chó!”
“Đoạn diễn xuất không lời thoại này của Thẩm Kim Đài, tôi cảm thấy vô cùng đáng xem.”
Hôm nay bài hát kết thúc (ending theme song) vừa dứt. Trailer tuần tới vậy mà lại thay đổi thói quen biên tập của các bộ phim cung đấu đặc sắc ngày trước, đây là một trailer không có lời thoại.
Tuyết lớn mênh mông, Lý Tự đi dọc theo con đường lúc tới, lảo đảo tìm, không có hòa nhạc, chỉ có tiếng hít thở của hắn và tiếng gió bắc.
Cuối cùng y ngồi chồm hổm xuống, máy quay dời xuống mặt đất, bông tuyết nửa che miếng ngọc bội vỡ thành hai mảnh. Ngón tay y thon dài, bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Lý Tự trắng tóc chỉ sau một đêm.
Âm thanh thuyết minh vang lên: “A Anh, nước mắt ta, đều chảy hết vì ngươi, từ nay về sau, ta tuyệt đối sẽ không chảy bất kỳ một giọt nước mắt nào nữa, nước mắt ta, phải để cho người khác chảy thay.”
Diêm Thu Trì tắt ti vi, trong lòng mãi vẫn không thể bình tĩnh.
Sau khi tắm xong, cái loại cảm giác rung động và đau đớn trong lòng đó vẫn còn, đây là chuyện chưa từng xảy ra với hắn.
Hắn mặc quần áo tử tế, đi xuống lầu.
Trong phòng khách dưới lầu, các dì đang thảo luận sục sôi ngất trời. Mẹ Diêm không xem nổi cảnh khóc của Thẩm Kim Đài, trong giọng nói cũng mang theo nức nở, bà xì mũi rồi lau nước mũi, nghiêng đầu nhìn Diêm Thu Trì đang xuống lầu một chút: “Muốn ra ngoài sao?”
Diêm Thu Trì “dạ” một tiếng, đi ra cửa.
Mùa đông rồi, buổi tối rất lạnh.
Hắn lái xe đi thẳng đến trường quay, 《 Đông cung tới 》 vẫn còn đang quay cảnh đêm. Đêm đông, ánh đèn cũng mang theo sương mù, vào ban ngày, tường cung đất đá nhìn rất sáng chói, nhưng cũng có cảm giác lành lạnh tang thương.
Hắn vừa mới tới trường quay đã thấy một người đâm đầu đi tới.
Sau lưng người nọ có đèn pha của đoàn làm phim, rất chói, thân hình gần như tan vào trong vầng sáng, chỉ có một bóng dáng nhỏ dài lượn lờ.
Rồi sau đó, bóng dáng dần dần rõ hơn, người cũng lộ ra ngoài.
Lại là Thẩm Kim Đài.
Cũng không biết sao lại đúng lúc như vậy.
Thẩm Kim Đài mặc áo phao màu đen dài từ đầu đến chân. Cậu cầm kịch bản trong tay, lúc thấy hắn còn sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười cười gật đầu với hắn: “Giám đốc Diêm, buổi tối tốt lành.”
Có lẽ là vì áo phao màu đen nên trông càng thêm trắng. Diêm Thu Trì cảm thấy nụ cười của Thẩm Kim Đài rất sáng, rất ấm, ấm áp đến trong lòng hắn.