Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tình Địch Muốn Sinh Con Cho Ta

Không phải tình địch

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Phó Sơn Hách nằm trên giường bệnh nhìn Chung Thanh hỏi han nói chuyện với bác sĩ người nước ngoài một cách vô cùng trôi chảy thành thạo, ánh mắt kinh ngạc chậm rãi trở nên nóng rực đầy vẻ tò mò.

Lúc trên taxi, mới đầu hắn còn tưởng Chung Thanh chỉ biết một vài câu nói đơn giản, cho lúc tới bệnh viện, hắn đang chuẩn bị gọi cho người quen bản địa tới đây đưa Chung Thanh về hộ hắn, kết quả đối phương lại cướp lấy điện thoại của hắn, thao tác bình tĩnh cho người chuẩn bị sẵn sàng.

Phó Sơn Hách: "......"

Sau khi biết được Phó Sơn Hách không có vấn đề nghiêm trọng gì từ chỗ bác sĩ, Chung Thanh lập tức đi làm thủ tục nằm viện, giữa chừng còn nhìn thấy ánh mắt quan sát của anh chồng đáng thương đang bị sốt nóng hầm hập.

Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy, anh ngồi ở trước giường bệnh nhìn chằm chằm Phó Sơn Hách.

Phó Sơn Hách bị anh nhìn một hồi, trong lòng thấp thỏm loạn như cào cào, một lúc lâu sau mới khàn giọng lên tiếng: "Em học từ bao giờ thế......"

Thực ra cho dù có hỏi như vậy thì hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên. Trước khi Chung Thanh bị tai nạn xe, trong một chương trình anh còn bị hàng loạt người chê cười vì năng lực ngoại ngữ quá kém, chẳng qua là khi ấy anh chưa nổi tiếng, chuyện này cũng không quá nhiều người biết đến.

Mà kể cả sau khi tỉnh lại, Chung Thanh muốn thay hình đổi dạng, quyết tâm học ngoại ngữ, thì cũng không thể trong một thời gian ngắn đã học được tới trình độ có thể giao tiếp ngẫu nhiên với người nước ngoài trôi chảy như nói tiếng mẹ đẻ như thế được. Huống chi sau khi anh tỉnh lại, anh có làm gì thì Phó Sơn Hách đều biết rất rõ, Chung Thanh đi đóng phim suốt ngày, căn bản không có nhiều thời gian để đi học ngoại ngữ.

Chung Thanh chỉ chờ hắn hỏi câu này, thò đầu lại gần, trả lời không cần nghĩ ngợi nhiều: "Nếu như em nói, thực ra em không phải Chung Thanh trước đó, anh có tin không?"

Phó Sơn Hách sửng sốt, ngước mắt lên nhìn anh chằm chằm.

Đây là lần đầu tiên Chung Thanh thấy Phó Sơn Hách đổ bệnh, còn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn yếu ớt như vậy, trước khi tới bệnh viện anh cứ hoảng loạn không thôi, vừa hoang mang vừa lo sợ, mãi cho tới khi cố gắng bình tĩnh đưa người tới bệnh viện sắp xếp đâu ra đấy, cục đá trong lòng mới chậm rãi buông xuống, chốc chốc lại ngó nhìn người nằm trên giường, cảm giác thấp thỏm lo sợ vẫn chưa dứt hẳn.

Anh biết, có lẽ Phó Sơn Hách chính là ràng buộc duy nhất của anh ở thế giới này.



Một khắc đó, anh chợt nảy sinh ý nghĩ muốn nói cho đối phương biết tất cả mọi thứ về mình.

Nghe được câu nói kia, mới đầu Phó Sơn Hách chỉ hơi mơ màng, sau một hồi lâu hắn chợt nói: "Anh tin."

Điều này quả thực đã khiến Chung Thanh ngạc nhiên, anh đưa tay vào ổ chăn nắm lấy tay Phó Sơn Hách, cười nói: "Thật sao? Cái này mà anh cũng tin hửm?"

Phó Sơn Hách dừng lại vài giây, khẽ kéo tay anh ôm vào trong ngực mình: "Anh không biết, nhưng mà từ khi em tỉnh lại sau vụ tai nạn, em luôn cho anh cảm giác đúng là không giống như trước đây...... Anh tưởng đấy là do em thay đổi sau khi bị tai nạn. Nhưng bây giờ em lại nói em không phải Chung Thanh trước kia, thực ra không có gì lạ cả. Hơn nữa anh tin em."

Tay Chung Thanh bị hắn ủ nóng hầm hập, trong lòng chợt dấy lên một tia xúc động, cúi người xuống ôm chặt cổ Phó Sơn Hách thủ thỉ: "Phó Sơn Hách, em thực sự rất thích anh...... Chuyện này, em cũng không biết phải nói với anh như thế nào nữa, nhưng em nhất định không lừa gạt anh. Thực ra tên thật của em cũng là Chung Thanh, ở thế giới ban đầu em đã chết bởi một sự cố ngoài ý muốn, sau đó em xuyên tới thế giới này...... gặp được anh."

Phó Sơn Hách nghe được tới đoạn "đã chết bởi một sự cố ngoài ý muốn" thì đột nhiên ôm chặt anh vào ngực, Chung Thanh nhận ra hắn đang hoảng, khẽ hôn hôn lên cằm hắn: "Đừng sợ, bây giờ em đang rất ổn, sau này cũng vẫn luôn ở cạnh anh!"

Phó Sơn Hách vẫn không thả lỏng, bình thường hắn rất hiếm khi biểu lộ ra như vậy. Chung Thanh biết có lẽ là bởi hiện giờ hắn đang ốm, anh thầm tự trách mình, người nọ đang có em bé, đúng ra anh phải chú ý nhiều hơn về vấn đề ấy.

Để hắn thả lỏng hơn, Chung Thanh xoa xoa cổ hắn chậm rãi kể về chuyện của bản thân mình kiếp trước......

Chuyện về anh vốn chẳng có gì lạ lẫm, được sinh ra trong một gia đình gia giáo nề nếp, vẫn luôn chăm chỉ học tập, ngoan ngoãn hiểu chuyện, bước vào giới giải trí rồi cũng luôn thuận lợi thăng tiến, ba mươi tuổi đã giành được rất nhiều giải thưởng lớn, trở thành ảnh đế, rồi sau đó khi đang trong giai đoạn đỉnh cao nhất lại đột ngột ra đi bởi một sự cố ngoài ý muốn......

Ngay cả cơ hội từ biệt người nhà cũng không có.

Nhưng những điều ấy đều chẳng hề gì, anh đã vượt qua hết tất cả, tựa như đang kể chuyện cổ tích với một bạn nhỏ, giọng nói dịu dàng kể về những chuyện vặt vãnh khá thú vị mà anh gặp được ở đời trước......

Anh càng kể, Phó Sơn Hách ôm anh càng chặt hơn.

Chung Thanh lo lắng bởi Phó Sơn Hách vẫn còn đang sốt, luôn cẩn thận tránh đụng vào bàn tay đang cắm kim truyền của hắn, thấy hắn rõ ràng đã buồn ngủ mệt mỏi lắm rồi nhưng vẫn cố gắng mở to mắt để nhìn mình, có nói thế nào cũng không chịu nghe lời, anh liền trực tiếp cởi áo khoác ra nằm xuống cạnh hắn, khẽ hôn mặt hắn như đang dỗ dành trẻ con: "Nghỉ ngơi đi nào, em sẽ không đi đâu cả, mãi mãi ở bên anh."

Trên mặt Phó Sơn Hách thực ra không hề có biểu cảm gì, nhưng sống chung với hắn đã lâu, Chung Thanh có thể đọc hiểu được những suy nghĩ nho nhỏ của hắn, hắn đang vui.

Người nọ giống như một đứa nhỏ được khen, lặng lẽ kéo chăn lên che kín vành tai đỏ bừng của mình, một tay ôm sát eo anh, hai chân thon dài cuốn lấy nửa người dưới của Chung Thanh, vùi mặt vào cổ anh rồi mới chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Đến tối, cơn sốt của Phó Sơn Hách đã lui đi hơn nửa, lúc hắn choáng váng mở mắt ra, bỗng không thấy Chung Thanh ở cạnh mình, đầu tiên là mông lung một hồi, sau đó mặt như thể bị rút hết máu, tức tốc kéo chăn ra muốn xuống giường.

Ngay lúc y tá đang ra sức ngăn hắn lại thì Chung Thanh đã quay về, trong tay xách cặp lồng giữ nhiệt, thấy động tác của Phó Sơn Hách, anh lập tức chạy tới ấn hắn về giường.

Sau khi y tá rời đi, Phó Sơn Hách nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: "Em đi đâu đấy?"

Chung Thanh chỉ chỉ cặp lồng: "Em về nấu cháo táo đỏ, lát nữa lấy ra cho anh nếm thử nhé. Ban nãy anh định chạy loạn đi đâu hả?"

Thoạt nhìn Phó Sơn Hách đang không vui vẻ lắm, vẫn nhìn anh chằm chằm: "Có thể mua luôn được mà."

"Đồ mua sao mà ngon bằng em làm được! Hay là anh không muốn ăn đồ em nấu?" Giọng của Chung Thanh nghe có chút đau lòng.



"Không phải!" Phó Sơn Hách lập tức túm lấy tay anh, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào, mặt nghẹn đỏ bừng, cuối cùng vẫn chỉ lặp lại một câu kia, "Không phải."

Chung Thanh thấy dáng vẻ của Phó tổng nhà anh như thể sắp thoái hoá thành học sinh tiểu học, trong lòng thích thú không nhịn được nữa, ghé người quá ôm lấy hắn hôn 'chụt' một cái lên mặt hắn: "Em biết, có phải là anh không muốn em rời khỏi anh đúng không nào? Ầy, Phó tổng là một tiểu yêu tinh dính người nha!"

Phó Sơn Hách nhíu mày liếc anh một cái, ánh mắt sâu hun hút, Chung Thanh còn chưa kịp đứng dậy khỏi giường bệnh thì đã bị hắn dùng một tay đè xuống, muốn dùng miệng trêu chọc anh một hồi, lại chợt nhớ ra mình còn đang ốm, cuối cùng chỉ đành oán hận liếm liếm cắn cắn trên xương quai xanh của anh, 'hành hạ' anh khoảng chừng hai phút đồng hồ.

Chung Thanh bị Phó Sơn Hách cắn thì bật cười không ngừng, chờ cho đối phương thoả mãn mới tách ra đi chuẩn bị bát với thìa để múc cháo ra, ngồi xuống cạnh hắn đút cho hắn ăn.

Đút được mấy miếng, Phó Sơn Hách bỗng nhìn anh rồi nói: "Thanh Thanh."

"Hửm?"

"Hôm nay em nói với anh rất nhiều chuyện......"

Chung Thanh vội vàng nói: "Em thực sự không lừa anh!"

"Anh biết." Phó Sơn Hách rũ mắt, thấp giọng nói, "Anh cũng có chuyện muốn nói với em."

"Ừm, anh nói đi." Chung Thanh lẳng lặng chờ hắn.

Phó Sơn Hách lại lén liếc anh một cái, vẻ mặt bỗng hơi hơi phiền muộn, dường như hạ quyết tâm lắm rồi mới nói ra: "Sau khi em tỉnh lại, thực ra cái người vẫn luôn thúc giục em trả tiền là người của bên anh."

"......" Chung Thanh như thể bị chết máy, anh cố gắng liên kết lời này của hắn với những chuyện khi anh mới xuyên tới đây, nói với vẻ không dám tin, "Nói cách khác, sau khi 'Chung Thanh' bị tai nạn xe rồi thành người thực vật, hoá ra nhà từ thiện vẫn luôn trả tiền để 'em' ở lại bệnh viện...... là anh?"

Phó Sơn Hách mím môi không nói.

Im lặng chính là thừa nhận.

Mạch suy nghĩ của Chung Thanh đang hơi loạn, vừa cố cười vừa nói: "Em nhớ không nhầm thì trước kia anh coi em là tình địch mà, à không phải! Là Chung Thanh bản gốc! Cậu ta thích Liên Phi mà...... Sao anh còn......"

"Không phải tình địch." Phó Sơn Hách nhíu mày, "Căn bản không phải. Anh cũng không rõ lắm là vì sao, từ sau khi người kia xuất hiện bên cạnh anh, rõ ràng anh cũng không thích, nhưng lại không kháng cự sự xuất hiện của cậu ta, anh chưa từng thích ai, khi ấy còn cho rằng như thế là thích...... Mãi cho tới khi em bị tai nạn xe."

Chung Thanh biết 'người kia' mà hắn nói chính là Liên Phi, trong lòng thầm nhủ nếu không phải em biết mình đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết cẩu huyết bị drop nửa chừng, thì câu nói vừa rồi của anh đích thực là trích lời tra nam đấy!

Rõ ràng cũng không thích, nhưng lại không kháng cự sự xuất hiện của cậu ta...... Đấy là bởi vì cậu ta là nam chính!

Mãi cho tới khi Chung Thanh bị tai nạn xe...... Đó là bởi tác giả bỏ hố!

Có điều ngẫm lại cũng đã hiểu rõ, sau khi bộ tiểu thuyết này bị bỏ dở, người trong đó tất nhiên sẽ có ý thức tự chủ, điều này cũng giải thích được lý do vì sao khi anh mới xuyên vào, thái độ của Phó Sơn Hách đối với Liên Phi lại thay đổi lớn như vậy, bàn tay vàng của Liên Phi cũng không có tác dụng như trước nữa......

Chung Thanh nói: "Trước kia vì sao anh lại muốn giúp em?"



Phó Sơn Hách đột nhiên nắm chặt tay anh, không trả lời anh mà lảng sang chuyện khác: "Cậu ta đã bỏ rơi em như vậy, không hề tốt đẹp gì, em đừng thích lại cậu ta."

Chung Thanh đã từng là tình địch của Phó Sơn Hách, Chung Thanh thích Liên Phi như thế nào, hắn biết rất rõ.

Chung Thanh nhịn cười nói: "Em nói lần này là lần cuối cùng nhé! Em không thích Liên Phi! Không hề thích một chút nào cả, cái người trước đó thích Liên Phi không phải em."

Bấy giờ Phó Sơn Hách mới vừa lòng, sau đó lại nghĩ tới vấn đề của Chung Thanh trước đó, vẻ mặt vui sướng lập tức mất hút, chậm rãi nói ra tất tần tật những gì liên quan tới vụ việc kia.

Lúc này Chung Thanh mới biết thì ra từ sau khi Phó Sơn Hách về nước vẫn luôn đi làm từ thiện...... Bởi vì cái chết của người mẹ trên danh nghĩa của hắn thực sự rất khó coi, nhiều lúc hắn không thể khống chế được bản thân mình mà nhớ tới hình ảnh của bà ta trước khi chết, bởi vậy mà mắc chứng mất ngủ kinh niên. Trình Kiến từng bảo hắn đi chùa miếu bái Phật, nhưng hắn không theo tín ngưỡng này, mà bắt đầu đi làm chút từ thiện...... Nhưng bởi vì không thích giúp người khác vô điều kiện, cho nên tiền đề của sự trợ giúp là mượn, mà không phải là cho, nếu người kia đã thoát khỏi cảnh khốn khó, có điều kiện rồi thì những món tiền ấy cũng phải trở về, nếu chưa thoát khỏi thì cũng sẽ không đến đòi.

Chung Thanh cười, chẳng lẽ anh thấy tình địch của anh bị vứt bỏ đáng thương quá, cho nên anh làm từ thiện trên đầu tình địch luôn à anh?!

Chung Thanh nói: "Anh kể tiếp đi."

Phó Sơn Hách cẩn thận nhìn anh một cái: "Những việc này anh đều để cho người khác xử lý, cũng không biết là sau khi em tỉnh lại bọn họ sẽ thúc giục em như thế......"

Chuyện này phải kể từ khi hắn bắt đầu nhận ra bản thân mình thích Chung Thanh, khi ấy tâm phiền ý loạn nên sai người đi tra xét tất tần tật về cuộc sống của anh trước kia rồi mới biết được chuyện này. Sau đó lập tức sa thải đám người kia rồi thay người mới, nhưng cứ tưởng tượng đến dáng vẻ của người nọ khi vừa mới bình phục đã bị mình bức tới nỗi phải đi diễn vai quần chúng, hắn vẫn vô cùng hối hận.

Chung Thanh nghe ra hắn đang áy náy lo sợ, vội vàng ôm lấy hắn, dán trán mình lên trán hắn: "Anh nghe này, chuyện này dù có nói như thế nào thì cũng đều là anh đã giúp em, không có hành động từ thiện của anh thì có lẽ tới giờ em vẫn chưa thể tỉnh lại, em phải cảm ơn anh mới đúng! Từ giờ về sau chuyện này lẫn chuyện về cái người tên Liên Phi kia đều gạt đi hết, không được nhắc lại nữa! Nào, hôn một cái!"

Phó Sơn Hách nhìn anh, hai mắt ửng đỏ, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dồn dập lấp kín miệng anh.

Tương lai dù cho có xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ nhất định không để người này rời khỏi mình!

+++++++

29/12/2022

Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ
Nhấn Mở Bình Luận