*Q đạn: Đây là một từ ngữ thường xuyên được dùng tại Đài Loan, sau đó mới bắt đầu phổ biến ở Trung Quốc. Ban đầu, Q đạn được dùng để chỉ đồ ăn 'mềm mềm dẻo dẻo'. Sau này được dùng thêm để chỉ 'làn da bóng loáng mềm mại lại co dãn'.
[1] Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ. Thiên niên tu đắc cộng chẩm miên: Có duyên ắt hẳn sẽ gặp lại, ngàn năm tu luyện mới thành đôi (Cộng chẩm miên tức là 'chung chăn gối', ở đây mình dịch là "thành đôi" cho vần nha)
[2] trường bào: (một dạng áo khoác bên ngoài) là trang phục của dân tộc Mãn Thanh, áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp, xẻ bên.
[3] Thụ sủng nhược kinh: Được cưng chiều mà lo sợ
[4] Cây rễ vàng (Rhodiola rosea): một loại thảo mộc mọc ở vùng núi có khí hậu lạnh của châu Âu và châu Á
P/s: Đây là một loại cây rất tốt cho sức khỏe đó, uống nước trà pha từ cây rễ vàng có thể giảm căng thẳng và kiểm soát bệnh tiểu đường. Thậm chí còn giúp cải thiện chức năng của não nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đặng Dĩ Manh ngủ tới thơm ngọt, cô tỉnh dậy sau một đêm vô mộng, lại kinh khủng phát hiện mình đang nằm trong ổ chăn ấm áp.
Đương nhiên ngủ trong ổ chăn căn bản không có gì đáng trách, cái đáng sợ chính là bên cạnh còn có thêm một người khác. ( : ౦ ‸ ౦ : )
Nếu không nhận sai, đúng là Đại Uyển. Σ(°ロ°)
Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ. Thiên niên tu đắc cộng chẩm miên [1]. Chúng ta thực sự là quá có duyên rồi.
—— 1000% là bị tiểu sư muội nhập thì có. ( ╯°□°)╯ ┻━━┻
Nếu không cô đang êm đẹp ngồi trên ghế, như thế nào đảo mắt một cái đã bò lên giường người rồi?
Càng không thể chịu được chính là, cô cư nhiên còn giống như chim nhỏ rúc vào lòng ngực của người ta.
——QAQ làm kẻ biến thái như vậy cũng không tốt lắm đi.
Cô ý thức được rằng cần phải mau chóng thoát khỏi hoàn cảnh xấu hổ này, nhưng nỗ lực nửa ngày cũng không toại nguyện. Đơn giản là do một góc quần áo đã bị Uyển tỷ nằm đè lên rồi.
Nếu gây ra động tĩnh quá lớn khiến nàng ấy tỉnh dậy, vậy cô toang chắc. Σ(▼□▼メ)
Tuy vậy, khiến Đặng Dĩ Manh bất ngờ là, mặc dù động tác của cô có biên độ rất nhỏ, nhưng bạn học Đại Uyển vẫn mở mắt vài giây sau đó.
Hai người dựa gần nhau quá rồi, Đặng Dĩ Manh chật vật mà nghẹn một tiếng "Ô....." trong cổ họng. Thật sự rất chật vật, mồ hôi đầy đầu.
"Chào buổi sáng" Đại Uyển săn sóc mà đáp lại lời cô.
Ngay sau đó thì điện thoại vang lên, mang cho Đặng Dĩ Manh cái bạo kích thứ hai. Khúc Ưu nói, Tiểu Tề đã đi về rồi, bảo cô chuẩn bị một chút đi.
Chuẩn bị cái gì? (ーー;)
Chưa hoàn toàn tỉnh ngủ khiến Đặng Dĩ Manh càng ngốc. Ngây người một lúc lâu, mới hiểu được, cái chuyện cô bị kéo vào này đã thành kết cục đã định rồi.
Nhưng trước mắt lại càng có sự tình cần nghiêm túc đối mặt đã.
"Uyển tỷ" Đặng Dĩ Manh ngồi dậy, muốn giải thích "Em, em có thể là bị mộng du đó. Em, em thật sự không biết.........."
Sắc mặt Khương Tự Uyển cực kì bình tĩnh: "Không có việc gì."
Về phòng rửa mặt xong, đại não của Đặng Dĩ Manh vẫn ở trạng thái trống rỗng, cô một bên chải đầu một bên nghĩ, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì. Trong mấy phim truyền hình, đặc biệt là phim Hàn mà An Uyển thích nhất, cũng có rất nhiều cảnh minh tinh và trợ lý cùng nhau ngủ. Làm bạn với nhau đó.
—— chỉ cần Uyển tỷ không ngại cô dùng ké ổ chăn là tốt rồi. ╮( ̄~ ̄)╭
Mà có vẻ Đại Uyển không những không để ý, thậm chí qua bộ dáng nhìn ra tâm tình còn thực tốt.
Điều tương đối xấu hổ là, tối hôm qua cô khoác lác nói muốn chăm sóc chị ấy chu toàn, kết quả lại ngủ như heo. (・-・') . . . .
Rửa mặt chải đầu xong rồi mới ra chuẩn bị bữa sáng cho Uyển tỷ, Đặng Dĩ Manh làm hấp hối giãy giụa lần cuối mà nói, "Uyển tỷ chị ngẫm lại xem, nếu em cũng vui vẻ đi đóng phim rồi, vậy ai chăm sóc chị hả? Chúng ta vẫn nên bàn bạc kĩ hơn được không?"
Cô vừa mới dứt lời, Khúc Ưu không biết từ chỗ nào thò đầu vào, tiếp lời nói: "Tiểu Đặng, cái này em không cần lo lắng, chúng tôi đã cùng với Tiểu Tiếu thương lượng rồi, tạm thời cứ để anh ta kiêm thêm chức trợ lý cho Khương lão sư đi, em chờ thêm lát nữa, kí với chúng tôi một hiệp ước nho nhỏ, sau đó để Kevin lão sư quyết định trang dung ra sao, hôm nay có một tràng diễn, em trước tiên cứ thử diễn đi. Anh với Quách Đạo sẽ tùy thời chỉ điểm em."
Đặng Dĩ Manh nghe xong lời này, bữa sáng cũng không ăn nổi.
Mấy người có tính cách mềm yếu vốn không giỏi từ chối.
Đừng nói tới thế cục đã không thể quay đầu.
Cũng may nghe nói suất diễn của tiểu sư muội không nhiều lắm, ước chừng non nửa tháng là đóng máy được rồi.
Bất quá, mọi sự không tự nhiên cùng không tình nguyện sau khi nhìn thấy thù lao đóng phim trên hợp đồng đều tan thành mây khói.
"....... Có thể kiếm được thật nhiều nha." Toán học của Đặng Dĩ Manh không tốt, tính hai phút, giống như vừa có thể hầu hạ Uyển tỷ vừa có thể kiếm thêm một khoản, song phần tiền lương, quá có lời. (((o(*°▽°*)o)))
"Nếu em nổi tiếng, về sau sẽ có thể kiếm được càng nhiều. Nhìn Khương lão sư sẽ biết" Khúc Ưu cười tủm tỉm.
Đặng Dĩ Manh xua tay, "Không đâu, không đâu. Em chỉ là nhân viên tạm thời" Nói ra khả năng anh không tin, kì thực tôi làm biên kịch.
Cô sợ bản thân xem xong lại xảy ra sai sót gì, nhờ Tiếu Khoa Ngải hỗ trợ xoát lại hợp đồng một lần nữa, sau khi xác thực không có vấn đề liền kí tên.
Lúc trong phòng hóa trang để làm tạo hình, Kevin lão sư theo lễ tiết mà trước tiên khen mặt mộc của cô đẹp, sau đó chuyển qua khen ngợi Đại Uyển, nói nàng chịu khó dìu dắt tân nhân gì đó.
Đặng Dĩ Manh lầu bầu câu đại phát tài, cho tới khi tiếng chuông di động đột ngột vang, dọa cô hoảng sợ.
Lấy ra rồi thông qua điện thoại liền nghe thấy thanh âm tràn đầy khỏe mạnh của Tiêu Triệt: "Manh Manh, còn sống sao?"
"Sống tốt" ( ̄ヘ ̄)
"Ngày kia anh tới đoàn phim của mấy người thăm ban, muốn anh mang cho cái gì không?"
Thăm ban. Là muốn đến thăm Đại Uyển đây.
Đặng Dĩ Manh rơi vào một khoảng trầm mặc ngắn ngủi.
Chính mình tựa hồ đã sớm quên mục đích vốn dĩ đến bên cạnh Đại Uyển.
Ban đầu là vì có thể tiện theo dõi tình địch, bởi vì một số nguyên nhân, thế nhưng không làm việc đàng hoàng, tự dưng lại đi tham gia đóng phim truyền hình.
Trời ạ, cái hướng đi quái quỷ gì đây. ( ╯°□°)╯ ┻━━┻
Dù sao dăm ba câu cũng vô pháp nói rõ, vậy dứt khoát chỉ trả lời mấy câu hỏi của ổng đi, nói không muốn mang cái gì.
—— cái cục diện quỷ dị này đợi khi nào anh ấy đến rồi chậm rãi tiêu hóa vậy.
Thanh mai nhà bên cùng với nữ thần trong lòng ở trước màn ảnh nhỏ diễn cảnh yêu nhau làm bách hợp gì đó.
Mẹ ơi, ngẫm lại thực kích thích.
—— bỗng nhiên liền vô cùng chờ mong lần cosplay này.
Tiêu Triệt đương nhiên nghe không được tiếng lòng cô, cười ha ha mà nói: "Ăn thì sao? Cũng không cần?"
Đặng Dĩ Manh nói không cần, nhu yếu phẩm luôn được cô mang theo trên người.
Tiêu Triệt nói được rồi, cảm thấy muốn tắt điện thoại, Đặng Dĩ Manh kêu lại hắn, "Anh trước tiên kiểm tra sức khỏe một chút đi, đừng tùy tiện mà tới. Còn có uống một ít thuốc trước....." (・-・') . . .
Trong lúc đang sơ chế kiểu tóc, cô thuận tiện nhìn kịch bản, may mắn cốt truyện hôm nay cô diễn không phức tạp, chủ yếu là phụ trách bị bắt đi, sau đó chờ được cứu viện là xong.
"Thủy Dung" Từ phòng hóa trang đi ra, tất cả mọi người bao gồm cả Khương Tự Uyển đều sửng sốt.
Đặng Dĩ Manh mặc một bộ y phục màu hồng phấn xen lẫn màu lam, không khỏi khiến ánh mắt mọi người sáng ngời, bỗng chốc thành tiêu điểm của toàn trường quay.
Quách Lâm đặc biệt hơn còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ngả người vào bả vai của phó đạo diễn mà cười to: "Qủa nhiên là diễn đúng bản gốc. Ha ha ha."
Khương Tự Uyển đi về phía cô, trên người mặc diễn phục đỏ như lửa, phảng phất muốn thiêu đốt cả mây màu.
Lúc trước Đặng Dĩ Manh bị tạo hình của nàng soái đến mức nhảy ra mấy suy nghĩ biến thái, lúc này gặp lại, mặt giống như bị hình ảnh hồng sắc ấy lây bệnh, ầm ầm mà đỏ lên.
Khi đọc phần còn lại của tiểu thuyết, cô đã nhận ra tác giả đối xử với nam chủ tràn đầy ác ý.
Từ xưa đã có câu hồng lam thành đôi, đa số thời điểm nữ chủ ở bên ngoài hành tẩu đều mặc hồng y, cột dây tóc màu đỏ, hoặc cũng là cài trâm san hô đỏ. Mà tiểu sư muội thích nhất mặc đồ màu lam, dây cột tóc cũng là màu lam, nói về trâm cài, là màu lam ngọc.
Nếu đem ra so sánh, nam chủ mặc nguyên một bộ trường bào [2] màu đen quả thực giống người ngoài.
"Lời kịch nhớ kĩ hết rồi?" Khương Tự Uyển ở bên tai cô hỏi
Tim cô đập như nổi trống, có chút không rõ vì sao nhìn thấy Đại Uyển liền có tật xấu tâm hoảng ý loạn, gật gật đầu "Em nhớ kĩ rồi"
Đại Uyển gật gật đầu, xoay người muốn đi, lại không nghĩ góc áo bị một cái móng vuốt nhỏ từ phía sau nắm lấy, "Kia, cái kia, Uyển tỷ."
"Hửm?" Khương Tự Uyển quay người, nghiêm túc nhìn cô.
Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, Đặng Dĩ Manh cảm giác bản thân lại sắp chịu không được. Kỳ quái kỳ quái!
Nhưng mà vấn đề này cần thiết muốn hỏi rõ ràng liền: "Em, em còn rất khẩn trương. Chờ lát nữa, em.... Có cái gì phải chú ý sao?"
Khương Tự Uyển cong môi cười cười, giơ tay giúp cô vén sợi tóc đơn độc về phía sau, ý nghĩ đơn giản mà nói: "Khẩn trương là bình thường, không cần để ý người quay phim hay màn ảnh, nếu không biết nhìn nói cái gì, vậy xem chị thì được rồi."
Đặng Dĩ Manh trịnh trọng gật gật đầu, bàn tay nhỏ nắm chặt.
Hôm nay muốn quay cảnh nam nữ chủ gặp nhau sau thắng lợi, cùng nhau tìm được tiểu sư muội, tìm được chỗ an trí tốt cho Thủy Dung, sau lại cùng nhau đi đối phó thế lực hắc ám ác độc.
Bắt đầu quay.
Nam nữ chỉ hội hợp, cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, tất nhiên sẽ có một vài điều muốn hàn thuyên tâm sự. Từng người tóm tắt lại hoàn cảnh lúc trước mình gặp phải, sau đó nhất trí cho rằng việc cấp bách bây giờ là tìm được Thủy Dung.
Cảnh thứ hai.
Về phương diện khác, thân phận của tiểu sư muội sau khi bị bại lộ, mấy tên nhãi nhép dưới trướng của phó bản Boss này vì hắn mà mở ra trận đồ, đem nàng bắt đi, tính toán dâng cho Boss để lập công.
Người thừa kế tương lai của nữ nhi quốc là đối tượng tiêu diệt của mấy phương thế lực, Thủy Dung bái nhập môn phái Thanh Vân với lí do tu tiên, không bằng nói là để tránh họa giữ mạng phần nhiều, xét phương diện thuật pháp thì trình độ không cao, tài ăn nói lại cực kì lợi hại, giống như Đường Tăng niệm kinh mà nói cả đống đạo lý làm người, thành công chọc giận một vài người, cuối cùng.....
Nói thật, Đặng Dĩ Manh còn tưởng mấy tác phẩm điện ảnh vài năm trở lại đây đều dùng kĩ xảo là chủ yếu, yêu cầu nghẹn khổ mà trèo đèo lội suối là phương án thứ hai, chỉ có ở mấy cái phim phóng sự về hành trình văn hóa với show thực tế thôi à, mấu chốt là mấy chương trình Reality Show đó sẽ chọn nơi có danh lam thắng cảnh mà quay, mọi người một bên vừa dạo vừa ăn một bên đi phiêu lưu là được rồi, cãi cãi nháo nháo mới siêu cấp đáng yêu nha, mới không cần như cô này, giống con khỉ bò lên giữa sườn núi chênh vênh, chật vật mà bị cột vào một thân cây....
Cách đó không xa vẫn là vực sâu vạn trượng QAQ
Quách Đạo thật biết chơi. ( ╯°□°)╯ ┻━━┻
Đơn độc diễn xong hai cảnh, cũng may rằng, đều diễn một lần là qua. Sau lúc Quách Đạo nói qua khi cô vừa dứt lời kịch, còn dẫn dắt một tổ người vỗ tay khen cô, nói lời kịch của cô thập phần có sức dãn.
Trong lòng Đặng Dĩ Manh cũng không đắc ý, đây đều là cùng dì Lưu học, xưa nay dì ấy ở nhà mắng con, còn muốn lợi hại hơn, cô chẳng qua là học được chút bề ngoài thôi.
Tràng diễn thứ tư, tiếng gọi của nam chủ và sư tỷ từ xa tới gần, mà tiểu sư muội thì ở nơi này đáp: "Sư tỷ! Ta ở chỗ này!"
Hai người đem nàng cứu xuống dưới.
Khuôn mặt Thủy Dung tràn đầy nước mắt, mỗi bước đi của nàng đều ánh lên sự đau đớn tràn đầy trên khuôn mặt.
Sư tỷ phát hiện ra sự khác thường của nàng, hỏi: "Nơi nào bị thương?"
Thủy Dung lộ vẻ mặt khó xử nhìn sang đùi phải của mình.
Ngu Trường Khanh xung phong nhận việc: "Ta tới cõng ngươi."
Thủy Dung lập tức nghĩa chính từ nghiêm cự tuyệt, tỏ vẻ không thể, dù sao thì nam nữ thụ thụ bất thân.
Sư tỷ lại nói: "Ta tới đi."
Vì thế trên con đường nhỏ xuống núi, cô chỉ phụ trách xinh xinh đẹp đẹp mà ghé vào trên vai Đại Uyển, liếc mắt đưa tình nhìn sườn mặt nàng là được.
Có thể nói là phi thường nhẹ nhàng.
Qua cảnh này, đã là hai giờ chiều, thời gian cơm trưa cũng qua rồi, mọi người trong toàn tổ nghỉ ngơi ăn cơm.
Đặng Dĩ Manh và Đại Uyển ngồi cùng một chỗ, xem nàng thong thả ung dung uống nước, có chút khẩn trương: "Uyển tỷ, vừa nãy em biểu hiện thế nào?"
"Không tồi." Đại Uyển lời ít ý nhiều.
Trận chiến mở màn đã báo cáo thắng lợi, sĩ khí vô cùng phấn khởi. Đặng Dĩ Manh vỗ ngực thoải mái: "Phù, may mắn." May mắn không kéo chân sau.
Khương Tự Uyển nhìn cô một cái, chậm rãi ăn cơm, tùy tay chia cho cô một viên thịt nhỏ.
Đặng Dĩ Manh lần này mới thật sự thụ sủng nhược kinh [3], cúi đầu nhìn viên thịt trong chén, lấy chiếc đũa chọc chọc, mềm mềm dẻo dẻo...... Cơ chế khen thưởng của Đại Uyển quá đáng yêu rồi.
Sau khi ăn xong Đại Uyển muốn ngủ một chút, Đặng Dĩ Manh đưa nàng tới cửa phòng, quyện hai tay vào nhau rối rắm nửa ngày.
Khương Tự Uyển sau khi đi vào, thấy cô vẫn đứng ngoài cửa bất động, liền nhìn cô: "?"
"Uyển tỷ, bằng không em vẫn là," Đặng Dĩ Manh đối với sự tình buổi sáng hôm nay vẫn canh cánh trong lòng, "Không quấy rầy chị nghỉ ngơi thôi."
Khương Tự Uyển ôm ngực, nhẹ nhàng ho một tiếng, "Khụ, giọng nói hình như có chút không thoải mái." Nói xong liền lo chính mình đi vào, tùy tay đóng cửa.
Đặng Dĩ Manh bị hù chết rồi. Điên cuồng đập cửa. Σ(°△°)︴
Cửa lại lần nữa mở ra, người trong phòng lấy tay che miệng ngáp, "Làm sao vậy?"
Lại gần nàng, Đặng Dĩ Manh nhón chân, sờ sờ trán người này, không nóng, mới thở dài nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám đi rồi, chen vào bên trong, lập tức lấy cây rễ vàng [4] từ hành lý ra pha trà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đôi lời editor: Thiệt sự ban đầu mình muốn đăng truyện lên group trên facebook, nhưng chưa có kịp làm xong project để đăng lại thì có một số sự việc xảy ra, group mình đã quyết định ẩn page để tránh bị liên lụy {{ (>_<) }}