[1] Dưỡng khí nam hài (氧气男孩): Đây là một cách nói được lưu hành rất nhiều ở vài năm đổ lại đây ở Trung Quốc, hình dung tới một người con trai có sức sống tràn ngập như ánh mặt trời, khiến người nhìn vào thôi cũng cảm thấy tâm tình rất thoải mái.
[2] Sảng văn: Nhân ᴠật chính làm mọi ᴠiệc đều thuận lợi, đánh đâu thắng đó, thăng cấp nhanh chóng.
[3] Hoạt sắc sinh hương (hoặc sống sắc sinh hương): vẻ đẹp sinh động (dùng cho cả người và vật)
Đây cũng là một cụm từ miêu tả vẻ diễm lệ của hoa, hoặc sự diễm lệ của một người phụ nữ.
[4] Tuyết đỉnh hàm thúy: Đây là một món ăn về rau củ. Nguyên liệu chủ yếu là bông cải xanh và tỏi.
Trong trường hợp này có thể hiểu là quá nhiều màu xanh :))
Ở đây có một câu chuyện liên quan đến từ này, mình dịch từ Baidu, bạn nào là fan của《 Hậu Cung Chân Hoàn Truyện 》nếu thấy không đúng có thể góp ý cho mình nha.
Thì trong《 Hậu Cung Chân Hoàn Truyện 》có miêu tả trà là một loại thực vật có hương thanh mát lại rất trân quý, thập thất Vương gia đã tốn rất nhiều công phu để tìm cho Hoàng thượng một loại trà ngon, với tên gọi là tuyết đỉnh hàm thúy, theo như Chân Hoàn giới thiệu, trà này được sinh trưởng ở trong những ngọn núi hiểm trở lại lạnh lẽo phía bắc, rất khó lấy, trên thế gian chỉ có hơn mười cây mà thôi, vì có những giọt nước từ bông tuyết tẩm bổ cho, mà trà có vị tươi mát lại lạnh lẽo, cực kì khó có được.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Vì sao không được hôn?" Khương Tự Uyển khảy tóc cô.
Các bạn đèn đường được giấu ở các góc như biết xem mặt đoán ý, đúng lúc này cùng sáng ánh đèn, giống như đã ước định trước với nhau vậy.
Toàn bộ thế giới vì vậy mà sáng thêm một chút.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Đặng Dĩ Manh còn phiếm hồng, trên đó vẫn còn những giọt nước mắt chưa kịp để gió hong khô.
Khương Tự Uyển lợi dụng thân cao, giơ tay giúp cô lau nước mắt, "Ngốc à, trả lời chị đi nha."
"Em không phải ngốc mà!!" Đặng Dĩ Manh dậm chân.
"Được được được. Không phải." Khương Tự Uyển buồn cười, "Là nick name."
"Còn nữa, chị vẫn chưa giúp em diễn kịch đâu, không thể lấy bộ dáng này dùng em để luyện tập được." Đặng Dĩ manh lên án, "Em trịnh trọng kiến nghị với chị thêm lần nữa, không được đối xử với em như vậy." Chị là đồ nữ nhân xấu xa!
Khương Tự Uyển cúi đầu nhìn em ấy. Môi giật giật, vết bị cắn có chút đau, còn chưa kịp nói gì. Đặng Dĩ Manh đã trốn thoát khỏi sự khống chế trong lòng nàng, xoay người chạy như điên, giống như chạy không nhanh sẽ mất mạng vậy đó.
Trong túi em ấy hẳn là có một chùm chìa khóa, theo tiếng bước chân lên tầng mà vang, tiếng kim loại va vào nhau kêu leng keng leng keng.
Khương Tự Uyển ở dưới tầng, đợi đến khi nghe được tiếng em ấy mở cửa, người cũng đi vào trong phòng, cửa đóng lại, lúc này mới dở khóc dở cười đỡ đỡ cái trán. Cắn cắn môi dưới, lấy chiếc mũ từ trong áo khoác, đội lên, sau đó xoay người đi hướng cổng trường.
Đặng Dĩ Manh trở lại kí túc xá, bỏ túi xách và mấy đồ đang đeo trên người mình xuống, ném trên bàn, sau đó bò vào trong chăn nằm.
Hôm nay cũng lại chỉ có Phích Lịch Bối Bối ở kí túc xá trông coi. Cô nhìn bộ dáng khác thường của Đặng Dĩ Manh, ngậm miếng rong biển đi tới, dựa vào khung giường chơi game, chậm rì rì hỏi con người đang co trong ổ chăn kia, "Làm sao vậy hả Manh Manh, sao lúc trở lại đã héo như củ cà tím rồi, không giống cậu chút nào."
Đặng Dĩ Manh co trong ổ chăn, thanh âm ồm ồm truyền ra: "Mệt mỏi."
"Có phải có người bắt nạt cậu không?" Lê Bối Bối ân cần dụ dỗ, "Có gì thì nói với tớ đi."
Đặng Dĩ Manh chần chờ một chút, nhô đầu ra khỏi ổ chăn: "Cậu muốn làm gì?"
Lê Bối Bối cười ha hả: "Dám bắt nạt chị em của bà, bà đây sẽ đánh cho không còn răng luôn"
Lần này, thời gian Đặng Dĩ Manh trầm mặc dài hơn một chút, lúc lâu sau mới đáp: "Không có ai bắt nạt tớ hết."
"Vậy cậu ngủ đi." Lê Bối Bối trợn mắt trắng một cái, chơi tiếp game của mình đi thôi.
Đặng Dĩ Manh nghỉ ngơi một lát, ngón tay vô thức vuốt ve viền môi, gương mặt hồng hồng, ngay sau đó ngồi dậy, nhắn tin cho Tiểu Ngải.
Tiếu Khoa Ngải không trả lời cô, mà lập tức gọi điện thoại: "Em hỏi Uyển tỷ ghét ăn gì nhất á? Em muốn làm gì?"
Đặng Dĩ Manh có chút xấu hổ. May mà đầu óc cô cũng kịp bắt sóng, "Thì, vạn nhất em làm phải đồ chị ấy không thích ăn thì sao. Em tránh dẫm lôi thôi."
Tiểu Ngải tựa hồ hơi trầm tư, sau một lúc lâu mới đáp, "Chị Uyển thích ăn thanh đạm. Anh biết rồi, có rau thơm với khổ qua thì chị ấy không ăn. Cà chua thì chỉ thích ăn sống. Nói đến các loại thịt, cái này phải quy về khẩu vị rồi, khá kiêng những loại tanh nồng, đặc biệt là thịt dê."
Đặng Dĩ Manh gật đầu: "Được, em nhớ kĩ rồi. Cảm ơn Tiểu Ngải."
"Manh, chừng nào em mới dạy anh nấu canh hả?" Tiểu Ngải đuổi theo không bỏ nói.
Đặng Dĩ Manh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Em trước viết thực đơn cho anh nha, em có một ít bí quyết riêng, cũng viết vào cho anh luôn."
"Được được, vô cùng cảm ơn em."
Cúp điện thoại, Đặng Dĩ Manh liền bắt đầu biên tập thực đơn. Tin nhắn của Khương Tự Uyển bỗng chen vào: "Chị về tới nhà rồi."
Đặng Dĩ Manh cầm di động nhìn giao diện tin nhắn phát ngốc. Gõ gõ đánh đánh nhiều lần để trả lời, từ "Vâng, Uyển tỷ nghỉ ngơi cho tốt" tới "Nhớ phải ăn cơm tối" rồi lại "Đừng nói chuyện với em", mỗi lần gõ xong, còn chưa tới ba giây, lại xóa.
Cuối cùng thở dài, gửi thực đơn cho Tiểu Ngải, sau đó nhét điện thoại di động xuống dưới gối đầu.
Xốc lên chăn nằm xuống, mặt chôn trong gối đầu.
Nữ nhân xấu xa kia quá xấu rồi. Quá xấu rồi quá xấu rồi.
Qua một lát, khi cô đang viết nốt tình tiết cuối cùng của cái kịch bản, điện thoại ở dưới gối đầu mãnh liệt chấn động, trong lòng Đặng Dĩ Manh bỗng có dự cảm xấu, lấy di động ra xem, quả nhiên.
Cầm nó, giống như đang cầm một củ khoai lang nóng, muốn ném xuống lại sợ nứt màn hình, người nghèo thì chí không lớn, cuối cùng vẫn nghe, "Làm, làm sao vậy?"
"Đặng Dĩ Manh, canh lạnh rồi." Thanh âm của Khương Tự Uyển có thể nói rất buồn rầu.
Cái giọng nói kia giống như đứa nhỏ đi mách người lớn vậy đó.
Phảng phất cái bát canh kia không nên lạnh, lạnh chính là tội ác tày trời.
Đặng Dĩ Manh nghẹn giọng nói: "Lạnh thì để lạnh thôi."
"Chị phải uống thế nào bây giờ." Đại Uyển giống như một người không thể tự gánh vác sinh hoạt hàng ngày.
"Hâm, hâm nóng một chút đó." Đặng Dĩ Manh cau mày, âm thầm ghét bỏ. Đại Uyển được thừa hưởng khuôn mặt hết sức thanh khiết thông minh, ai ngờ lại ngốc vậy. Mất công trợ lý tiền nhiệm còn khen chị ấy có thiên phú nấu ăn rất cao, chỉ là bị giấu đi thôi.
Bên kia vang lên tiếng hòa âm của nồi và bát, sau đó Đại Uyển nói: "Được rồi, bắt đầu hâm nóng đây."
"Vậy em cúp máy nha."
"Từ từ."
"......." Đặng Dĩ Manh chờ, đợi nửa ngày, cũng không thấy chị ấy nói gì, chỉ nghe được tiếng bật bếp tắt bếp mà thôi, "Chị, chị còn có chuyện gì sao. Em rất vội đó."
"Muối để đâu." Đại Uyển hỏi, "Quá nhạt."
Đặng Dĩ Manh nghe vậy liền buồn rầu, bình muối không phải để ở chỗ bắt mắt nhất sao, trong lòng nghĩ như vậy, miệng cũng tức giận nói: "Chị nhìn không thấy sao? Để trên bệ bếp ấy, nó là hàng xóm của lò vi sóng đó."
Đại Uyển tựa hồ dò tìm: "Là vại màu xanh dương này sao?"
Đặng Dĩ Manh ở bên này gật đầu: "Đúng rồi." Dừng một chút, lại nói: "Thêm ít thôi đó."
Bên kia tựa hồ vang lên tiếng cười khẽ của Đại Uyển.
Trong đầu Đặng Dĩ Manh lập tức bùng nổ, lắp bắp trách cứ: "Chị, chị cười cái gì mà cười, ngay, ngay cả muối cũng không biết, còn không biết xấu hổ cười hả......"
Nói xong, cái cổ co rụt vào trong chăn.
Chờ người đầu dây bên kia nổi giận.
Nhưng Khương Tự Uyển lại không có tức giận, chỉ dịu dàng nói từ bên kia điện thoại, "Đúng vậy, chị quá ngốc, trừ bỏ đóng phim thì không biết gì. Manh Manh nếu không đến chăm sóc chị, chị thật sự không biết nên làm gì bây giờ."
Đặng Dĩ Manh lại dò đầu ra ngoài chăn, che ngực, tim đập bùm bùm.
"Manh Manh?" Khương Tự Uyển dường như muốn xác nhận mà gọi.
Đặng Dĩ Manh ở bên này che ngực, "Vậy chị muốn em làm gì?"
"Nếu tối mai em không ở, chị sẽ không ăn." Thì ra trừ bỏ làm nũng, Đại Uyển còn biết chơi xấu nữa.
"Được rồi." Đặng Dĩ Manh thở dài. Ai bảo hiệp ước trợ lý của cô còn chưa tới kì chứ. Chăm sóc bạn học Khương Tự Uyển, là trách nhiệm của cô rồi, "Tối mai em sẽ làm cơm thật ngon. Hôm nay chị uống canh trước đi, sau đó nghỉ ngơi thật tốt."
Bên kia điện thoại lại truyền tới thanh tuyến dịu dàng: "Được. Nói ngủ ngon với chị đi."
Đặng Dĩ Manh nhíu nhíu mày, bỏ điện thoại ra khỏi tai, trừng mắt nhìn màn hình hai cái, sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhận mệnh, lại đưa điện thoại dán lỗ tai, nói một tiếng: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon, Đặng Dĩ Manh."
Giống như lại đem sự tình lúc trước cho qua vậy.
Nụ hôn trằn trọc triền miên đó. Xúc cảm như vẫn còn đọng lại trên môi.
Bàn nhỏ của Đặng Dĩ Manh dựa vào cửa sổ, vùi đầu vào viết một lát, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm tới xuất thần, ngón tay vô thức vuốt ve môi, rồi giống như phản xạ có điều kiện, mặt đỏ bừng.
Nếu hôn ở trình độ này, vậy giúp chị ấy luyện tập một chút cũng không sao, hôn một cái còn rất ngon miệng, vì môi của bạn học Đại Uyển cũng rất ngọt ngào.
Nhưng mà...... Ánh mắt của cô ám ám, đem các hình ảnh rối loạn trong đầu, cùng những ý tưởng hỗn độn của mình, tất cả đều đuổi ra bên ngoài.
Mở một bài Rock and roll sôi động, đeo tai nghe, điên cuồng gõ chữ trên bàn phím. Cho đến khi Phích Lịch Bối Bối chạy tới với vẻ mặt tức giận, tháo tai nghe của cô xuống, lớn tiếng kêu cô mau giảm âm lượng xuống một chút, "Thế này có khác gì mở ngoài không hả?"
Sớm hôm sau, chưa tới 5 giờ cô đã rời giường. Kịch bản đã được viết xong. Tối hôm qua cũng liên hệ với Tiêu Triệt, ước định địa điểm, muốn mang kịch bản cho anh ấy xem.
Cửa hàng photocopy sáng nay, ông chủ vui vẻ bưng bát mì trộn nóng hổi hưởng dụng, trong lúc ăn bữa sáng, còn giúp cô sao chép ra ba bản.
Đặng Dĩ Manh đứng ở một bên nhìn, trong lòng nghĩ, không biết Đại Uyển có ăn bữa sáng không, rồi lại ăn cái gì.
Tiêu Triệt đang quay chụp quảng cáo về chủ đề "Dưỡng khí nam hài [1]" cho một cái studio.
Trước khi chính thức quay, hắn ngồi ở phòng bên cạnh cái studio làm tạo hình.
Nhà tạo mẫu tóc đứng một bên giúp hắn tạo kiểu, hắn thì lật xem kịch bản Đặng Dĩ Manh đưa cho, vừa xem, vừa cười. Tới khi tóc làm xong, kịch bản cũng được hắn đọc xong rồi.
"Manh Manh, ăn cơm sáng không?" Tiêu Triệt ngẩng đầu chớp mắt phải với cô.
Đặng Dĩ Manh lắc đầu, siết chặt dây lưng của túi xách, "Anh có rảnh thì tới nhà Đại Uyển đi, em nhìn hai người đối diễn một chút."
Tiêu Triệt ra hiệu với trợ lý bên người, bạn nhỏ kia lập tức nháy mắt ý bảo đã hiểu, xoay người ra cửa.
"Không cần." Tiêu Triệt cười cười, "Anh trước đó đã cộng sự với cậu ấy được hai bộ diễn, độ ăn ý vẫn còn, không cần cố tình tới làm gì. Anh video call với cậu ấy là được."
Nếu không phải kẻ tài cao vậy gan cũng không lớn, đã như vậy, Đặng Dĩ Manh nhấp miệng, sau một lúc lâu mới nói: "Xem anh mới cười tới nghiêng trái nghiêng phải. Kịch bản kém lắm đúng không?"
Tiêu Triệt lắc đầu, "Không phải. Rất tốt. Thuộc về hài kịch. Anh và Khương Tự Uyển đều chưa thử đi theo con đường hài kịch, ngẫu nhiên ra sân khấu diễn một đoạn, nói không chừng còn mở ra một thế giới mới." Dừng một chút, "Anh và Đại Uyển tuy rằng giúp em là có tình cảm tư nhân bên trong, nhưng nếu kịch bản lung tung, tụi anh cũng không nhận. Em ngẫm lại xem, có phải như vậy không."
Đang nói chuyện, trợ lý nhỏ của hắn cũng ôm đồ ăn sáng đi vào, thở hổn hển bày ra trên bàn trang điểm, xoa mồ hôi trên trán, tự hào nói: "Mua về rồi, may mắn đã hoàn thành nhiệm vụ."
Tiêu Triệt nhìn trước cái kính đối diện mình là đa dạng các loại đồ ăn, bĩu môi với Đặng Dĩ Manh, "Manh Manh, cần phải ăn sáng. Thích cái gì, lấy đi."
Đặng Dĩ Manh nhặt một tới hai loại, nhét vào trong túi xách, nói tiếng tạm biệt, xoay người muốn đi.
Tiêu Triệt tức tới bật cười: "Chạy cái gì, vội như vậy, cả thời gian bồi anh ăn cơm sáng cũng không có?"
Người của Đặng Dĩ Manh cũng đã ra tới bên ngoài, "Em chạy tới phim trường của Uyển tỷ."
Tiêu Triệt nhìn bóng cô xa dần, lắc lắc đầu, "Giữ không được."
Trợ lý nhỏ thò đầu qua cười hì hì hỏi: "Triệt đang nói gì vậy. Cái gì giữ không được?"
"Hỏi ít thôi!" Giơ tay gõ đầu trợ lý nhỏ một cái.
Hiện trường quay chụp của《 Thanh Vân Kỷ Sự 》
Hôm nay, Khương Tự Uyển và Trì Thịnh chính thức tiến tới phó bản thứ hai, phải đối phó các đại môn phái tới Thanh Vân khiêu khích. Những môn phái này tập hợp lại với nhau, có thể nói là mưu đồ hiểm ác. Mà tại Thanh Vân lúc này, chưởng môn đang bế quan, mấy đại cao thủ có lai lịch lớn nhất cũng đã tha hương nơi khác. Lại còn có một số lượng lớn môn đồ đi làm nhiệm vụ, có thể nói là vườn không nhà trống, chỉ có Hoàng Phủ Tuệ Tâm và Ngu Trường Khanh còn căng được thêm một chút.
Đoạn này phải nói là kịch bản sảng văn [2] hàng thật giá thật.
Xem nam nữ chủ từ tình hình không khả quan thành thắng vì tập kích bất ngờ, bảo vệ Thanh Vân. Đem mấy bọn tiểu nhân đó nhục nhã một phen. Tục xưng, dùng thiên phú và chỉ số thông minh chèn ép đó.
Đặng Dĩ Manh đứng ở bên sườn xem, cùng Tiếu Khoa Ngải chào hỏi, hai người nhìn nhau cười, vậy là chào hỏi xong.
Khương Tự Uyển xa xa nhìn thấy cô tới, ánh mắt nhìn về phía cô, rất khó để phát hiện. Cũng coi như là chào hỏi.
Đặng Dĩ Manh thật sự 囧. Mặt đỏ tai cũng nóng, xoay mặt đi làm như không thấy, lấy kịch bản từ trong túi xách, đọc thầm từng câu, tới khi tin rằng không lời kịch nào tồn tại sai lầm cấp thấp cả, lúc này mới cất đi, chậm rãi đợi Uyển tỷ tan tầm.
Mấy tiết nghệ thuật của khoa biên đạo xưa nay đều là niềm tự hào của các vị đạo diễn tương lai, các kiểu phim ngắn về hoạt động nghệ thuật phải nói là ùn ùn không dứt, kinh nghiệm rút ra từ những khóa trước đấy tham gia tiết nghệ thuật, thường thường toàn là những đề tài khiến người xem mặt đỏ tim đập đứng ngồi không yên hoặc chủ đề tương tự vậy. Bọn nhỏ học chuyên ngành kịch nói trước nay chỉ có thể nhận mệnh sắm vai phụ mà thôi. Nếu lần này có thể để Đại Uyển và Tiêu Triệt tới diễn một đoạn hoạt sắc sinh hương [3], nhất định sẽ khiến toàn trường oanh động!
Dù sao thì lượng fan cơ sở của hai người này ở trường có thể nói là khổng lồ.
Tới lúc đó, cô khẳng định có thể đi ra khỏi sổ đen của Hồ giáo sư rồi.
Đặng Dĩ Manh đón Đại Uyển hạ diễn, một mặt thì đưa nước ấm có nhiệt độ cao hơn một chút so với bình thường, một mặt báo cáo rằng kịch bản đã được phác thảo xong rồi, để Khương Tự Uyển xem qua, nếu có chỗ nào cần sửa, để cô sửa chữa.
Đại Uyển uống nước xong, hàng mi rũ xuống, đọc qua kịch bản. Cuối cùng đôi môi cong cong cười.
So với bản đại cương, nguyên bản những sự cố không đâu vào đâu kia, nam nữ chủ va vào nhau