Tên truyện: Tình em gửi gió trao về anh
Người viết: An Ni
Wattpad: _lilys_ttnn
.
Chương 9 : Trác Phùng bị chỉnh.
Trong khán phòng của công ty dược LynCa đã đông đủ lãnh đạo và nhà đầu tư. Lâm Bối Na mặc bộ vest nữ màu hồng vừa vẹn dáng người tôn lên sự thanh lịch và ra dáng của một doanh nhân trẻ, khí chất mê người bước vào dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người ngồi bên dưới, trong đó có sự ngạc nhiên đến kinh động của Lục Kiên.
Đang ngồi dựa người ra ghế liền bật lại, quay sang Trác Phùng, hỏi: "Lâm Bối Y?"
Trác Phùng liếc nhìn bộ dạng của Lục Kiên, e ngại nói: "Cậu nói gì cơ? Cô ta là Tổng giám đốc của LynCa, Lâm Bối Na, còn Lâm Bối Y là người tạo ra thuốc cho lần này, tôi chưa gặp bao giờ cô ta."
Thoáng kinh ngạc. Lục Kiên nheo mắt lại, quan sát kỹ hơn, từng cử chỉ và nụ cười quả thật không giống, càng nhìn càng khác. Bất giác hoài nghi trong lòng, sinh đôi hay sinh ba? Lâm Bối Y, Lâm Bối Na, Thụy Khanh!
Nhìn thấy phản ứng của Lục Kiên, một ý nghĩ xẹt qua đầu, Trác Phùng nheo trán, "Bọn họ là chị em?"
Sau khi Lâm Bối Na giới thiệu bản thân và trình bày rành mạch về mục đích của buổi hội thảo dược sắp tới, ra mắt sản phẩm cũng như cảm ơn về sự quan tâm của các nhà đầu tư lớn nhỏ thì kết thúc buổi họp mặt hôm nay.
Từng đợt người đã rời khỏi, Lâm Bối Na ngay từ cái nhìn đầu tiên đã sửng sốt về Lục Kiên và không khỏi tò mò về con người này, nên khi đến cửa thang máy không nhịn được liền hỏi.
"Anh có quen tôi không?" nếu đúng là anh ta, nhất định phải nhận nhầm chứ?
Lục Kiên cười lịch sự, "Không thì phải."
"Vậy, nhất định có quen người giống tôi?"
Lục Kiên hơi bất ngờ, người này chắc chắn có quan hệ thân thích với Lâm Bối Y, nhưng nay lại hỏi như vậy, là tại sao, về phần này thật khó lý giải!
Chưa kịp trả lời thì Trác Phùng đứng kế bên nghe không lọt tai, lại thấy vẻ mặt của người này dường như đã từng có ấn tượng không mấy tốt đẹp nên trong lòng liền nổi lên định kiến.
Trác Phùng lên tiếng: "Lâm tổng, rõ là mới gặp nhau lần đầu, cô có thể hỏi rõ hơn được không, sao tôi nghe không hiểu cho lắm?"
Ánh mắt Lâm Bối Na thấp thoáng vui tươi khó thấy, khóe môi khẽ nhếch có ý cười, cô hơi nghiêng đầu lưu luyến nhìn Trác Phùng.
"Tôi rõ là đang hỏi Lục tổng, tại sao phải cần anh hiểu, cố vấn Trác, hm?"
Lời của Lâm Bối Na nói ra như xương cá bị mắc ở cổ họng Trác Phùng, nhổ ra không được mà nuốt xuống một cách trơn tru cũng không xong.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Lâm Bối Na vẫn nghiêng đầu nhìn Trác Phùng, biết chắc là sẽ không nhận được phản hồi, cô bước vào trong, lên tiếng.
"Hai vị có muốn cùng xuống một lượt không?"
Lục Kiên vừa định bước vào thì Trác Phùng cản lại, lên tiếng: "Không cần! Lâm tổng cứ đi thong thả."