Tốt nghiệp xong, Thụy Khanh được nghỉ một thời gian để tiếp tục với việc học lên cao. Lục Kiên đề xuất đi "du sơn ngoạn thủy". Điểm đến đầu tiên là một hòn đảo tư nhân.
Hai người cùng nằm trên một chiếc phao lớn hình bàn tay người, được thả trôi tự do trên mặt nước yên ả không gợn sóng.
Cô quay đầu sang nhìn anh đang nhắm mắt hưởng thụ khí trời mát mẻ nơi đây.
"Lục Kiên, anh... tại sao lại thích em?"
Lục Kiên gối đầu bằng hai tay, thản nhiên hỏi lại: "Da mặt em dày từ bao giờ?"
Cô hiểu ý nhưng không buồn đáp trả. Thế là anh hỏi ngược lại: "Thế tại sao em lại thích anh?"
Cô lạnh nhạt đáp: "Em cũng không biết."
"Thích chính là thích thôi!" bất thình lình anh lên tiếng.
"...."
"Thụy Khanh, anh không thể thiếu em, cũng như em không thể thiếu anh, đó chính là chúng ta."
Bất giác, Thụy Khanh có một dự cảm trong câu nói của Lục Kiên, rằng giữa hai người nhất định sẽ có sóng gió lớn trong chuyện tình cảm này.
Điểm đến thứ hai là một khu rừng. Thụy Khanh rất lười nhác trong việc đi dã ngoại, lần này lại đi lanh quanh trong rừng, cô bắt đầu bực dọc khi không có gì hay ho, liếc nhìn sang người kế bên, hắn ta đang lay hoay dựng lều.
"Anh dựng lều làm gì? Tính đêm nay ở đây?"
Hắn vừa làm vừa trả lời: "Đúng vậy! Chúng ta đi phiêu lưu mà."
Cô đơ người.
Phiêu lưu?!
"Phiêu lưu kiểu quái quỷ gì ở đây?"
Cô dứt lời thì xoay người bỏ đi, trong lòng thầm mắng tên điên rồ nhiều trò kia, hèn gì trong balo lại đựng nặng như vậy, hóa ra lý do là đây.
Thấy cô bỏ đi, hắn liền kiếm kế để cô quay lại.
"Aaaaa, Thụy Khanh... quay lại đây, chân anh..."
Tiếng của hắn gọi ở phía sau, cô xoay người lại, thấy hắn đang ngồi ôm chân mình, vẻ mặt đau đớn. Cô hốt hoảng chạy xộc đến, "Lục Kiên, chân anh sao đấy?"
Lục Kiên vẻ mặt thống khổ nói: "Anh không biết, đau quá, không thể đi được rồi."
Cô e ngại nhìn hắn, có thật là không đi được không, sao trùng hợp vậy?
"Đưa cho em kiểm tra."
Hắn lo sợ bại lộ, vội vã tránh né: "Không cần đâu, đột nhiên lại đau như vậy, em làm sao biết mà xem."
Càng thêm nghi ngờ, cô ngồi xuống để xem, hắn mặc một chiếc quần sort, rất dễ dàng để thấy chẳng có vết tích nào.
"Anh dám lừa em? Anh cứ ở lại đây mà phiêu lưu, bà đây không rảnh, thế nhá!"
"Này, đi thật à?"
"..."
"aaaaaa, Thụy Khanh... aaaa, đau quá,..."
Chiêu trò cũ, có ai lại ngốc đến mức dùng một chiêu đã thất thêm lần nữa không cơ chứ? Cô không thèm để ý đến nữa, vẫn cứ bước đi.