Những ngày lo cho tang lễ của Lục lão gia, Lục Kiên tĩnh lặng đến đáng sợ, không nói với ai lời nào, không ai dám đến gần cũng không dám lên tiếng hỏi điều gì.
Thụy Khanh, tôi hận cô! Cô lợi dụng sự tin tưởng của tôi để lừa tôi ư? Cô làm ra mọi chuyện rồi bỏ trốn như vậy được ư?
Lo xong tang lễ, Lục Kiên xác nhập Lục Khanh vào Thiên Vận, trở thành chủ tịch của một tập đoàn lớn vững mạnh ở tuổi 26.
Máy bay vừa hạ cánh là đã hơn 5 giờ chiều, Thụy Khanh liền đến nhà của Lục Kiên.
Người làm lên phòng báo lại cho anh, khóe môi khẽ nhếch, tâm dường như đã chết lặng, không còn xúc cảm khi nghe đến cái tên này nữa rồi.
Cô cũng biết đường để về gặp tôi?
"Gọi cô ấy lên đây."
Mở cửa ra, nhìn thấy gương mặt thân quen mà mình hết lòng yêu thương bỗng như có một bức tường xa cách lạ thường. Bước đến ngồi ở ghế sô pha, hai chân vắt chéo, một tay dang ngang đặt trên thành ghế, một tay cầm tách trà nóng hổi, hai mắt tĩnh lặng đen láy nhuốm một tầng u uất, trong lòng chỉ là sự giận dữ đến oán hận đối với Thụy Khanh.
"Không biết Đoàn tiểu thơ hạ cố đến đây là có việc gì?"
Thụy Khanh cười gượng, cách nói chuyện của Lục Kiên thật xa cách khiến cô không khỏi kinh ngạc. Chỉ mới có mấy ngày, mọi chuyện lại xảy đến quá nhanh.
"Tôi... Tôi đến để thăm anh."
Lục Kiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn cô như thiêu như đốt, lãnh đạm nói: "Mới có mấy ngày, tôi có vấn đề gì phải thăm hỏi?"
"...."
"Không còn chuyện gì khác?"
Thụy Khanh lắc đầu, "Tôi về đây." đứng lên, vừa mở cửa bước ra thì tách trà trong tay Lục Kiên liền vỡ vụn ở một góc với lức ném mạnh.
Chiếc xe mui trần màu trắng của anh tiến đến chỗ Thụy Khanh vừa định lên taxi, anh lên tiếng: "Đi với tôi một lúc."
Lục Kiên đến một quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đèn điện đủ màu xoay tròn. Anh gọi hai chai Sake ra nhưng Thụy Khanh không uống.
Anh cười khẩy, đưa ngón trỏ lên chạm vào vai Thụy Khanh, từng lời nói ra là một lần chì chiết: "Tôi quên, quên là bác sĩ ngoại khoa Đoàn Thụy Khanh đây không uống rượu, nói không với chất kích thích, không đến những nơi như thế này."
"Lục Kiên, tôi biết là mình đã có lỗi với anh, anh muốn mắng muốn chữi gì cũng được..."
Lục Kiên biết tỏng câu sau đó của cô nên cắt ngang lời, "Có lỗi?" Anh cười cười rồi lắc đầu "Lỗi gì?"
"...."
Liếc nhìn cô một cái rồi bước lại một chiếc bàn tròn đặt trong góc cách đó chỉ vài bước để làm quen với một cô gái, hai người nói nói một lúc rất vui vẻ, còn trao đổi số điện thoại cho nhau.
Cô ả đưa các ngón tay thon dài khẽ chạm vào ngực anh, lả lướt qua lại vân vê vạt áo của anh khiến Thụy Khanh khó chịu, đau đớn thay là anh không né tránh, vẫn cứ đăm chiêu nói chuyện với cô ta.