Tên truyện: Tình em gửi gió trao về anh
Người viết: An Ni
Wattpad: _lilys_ttnn
.
Chương 2: Đã lâu không gặp.
Cuối tuần, siêu thị luôn đông đúc như thế, muốn bước qua một quầy hàng nào đó cũng phải đứng đợi.
Lục Kiên đối với siêu thị này đã đi đến quen từng vị trí, muốn mua gì cứ trực tiếp đến lấy cho lẹ để về.
Đang vươn tay lên lấy một hộp thịt trên kệ thì có một cô gái mặc áo sơ mi trắng đi ngang qua, va phải chiếc xe đẩy của anh vì tránh một chiếc xe đẩy hàng khác.
Cô gái mặc sơ mi trắng lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Xin lỗi!"
Lục Kiên tiện miệng đáp lại "Không sao."
Khi phát giác giọng nói kia có chút quen thuộc, Lục Kiên quay qua để tìm thì không biết người vừa rồi là ai trong những người ở xung quanh nữa.
Khẽ cười giễu cợt bản thân, mày nghĩ là cô ấy sao Lục Kiên? Đã năm năm rồi, sống chết ra sao cũng không có lấy một chút tin tức, nói đi là đi thật, một cái ngoảnh mặt nhìn lại cũng không.
Sau khi đến quầy thu ngân để thanh toán, đang đứng xếp hàng chờ ở quầy số bốn, vị trí hiện tại của cậu là người số hai.
Vô tình nhìn thấy cô gái ở quầy số một đang cầm túi đồ bước ra cửa.
Gương mặt ấy...?
Trong nháy mắt chưa kịp nghĩ gì, Lục Kiên chạy lao ra ngoài, đẩy cửa kiếng bước ra, một luồng ấm áp của khí trời tràn vào người nhưng trong lòng lại lạnh lẽo vô cùng. Người anh vừa nhìn thấy trong nháy mắt đã biến mất, đây là lần thứ hai trong một giờ đồng hồ cậu đã có cảm giác lo lắng, bồi hồi và mất bình tĩnh như vậy.
Là em sao, Thụy Khanh?
Thoáng cái đã năm năm rồi, em đang ở đâu, tại sao không đến tìm tôi?
.....
"Chủ biên đang lo sốt vó vì không gặp được Lâm Bối Y, chỉ toàn gặp y tá." Trác Phùng nói tới đây liền cười phá lên một tiếng rồi nổi hứng đùa: "Tôi nghĩ nếu muốn phỏng vấn cô ta phải đưa câu hỏi cho y tá rồi."
Lục Kiên nhấp một ngụm trà, nhướng mày theo thói quen: "Không mời được?"
"Cô ta không muốn xuất hiện trên các phương tiện truyền thông."
Đầu ngón trỏ của Lục Kiên xoay vòng tròn nhẹ nhàng chậm rãi theo miệng tách trà, anh trầm tư một lúc rồi lên tiếng.
"Đích thân tôi sẽ đến gặp cô ta."
Trác Phùng kinh ngạc, "Tôi không nghe lầm đấy chứ? Chỉ một việc cỏn con này cần gì cậu phải ra mặt?"
Lục Kiên nhướng mày, "Để xem rốt cuộc cô ta có tài cán gì."
Trác Phùng cười gian: "Tôi nghĩ là cậu vì muốn xem cô ta xinh đẹp đến nhường nào."
Lục Kiên đặt tách trà xuống bàn, chân vắt chéo, đan các ngón tay mình để lên đầu gối, tạo tư thế ngồi thoải mái.