"Đứng lại!" Lâm Bối Na quay người, từ từ tiến đến trước mặt nam nhân viên. Ánh mắt sắc lẹm dò xét anh ta, hỏi: "Anh ở bộ phận nào? Tại sao tôi chưa từng thấy qua?"
Nam nhân viên gãi đầu bối rối, cười cười: "Lâm tổng, cô làm sao biết mặt hết tất cả nhân viên nhỏ bé như tôi đây trong công ty chứ?"
"Lời vừa nảy anh nói là có ý gì?"
Nam nhân viên im lặng. Mãi một lúc sau mới quyết định lên tiếng, nhưng lại không phải là câu trả lời.
"Trên đời này cái gì cũng có thể thay đổi, duy chỉ có một thứ không thể thay đổi, đó chính là đối xử tốt với bản thân mình. Lâm tổng, đừng quá tin người bên cạnh mà rước họa vào thân."
Đứng trên tầng cao của công ty, nhìn xuống bên dưới tòa nhà, vô tình hình ảnh Tô Tuyết lọt vào tầm mắt Lâm Bối Na.
Người thanh niên chạy tới, không biết là nói gì với Tô Tuyết mà trông sắc mặt bọn họ không mấy thân thiết, cũng chẳng giống người xa lạ khách khí với nhau.
Sau khi người thanh niên kia nói xong, Tô Tuyết gật đầu, đưa cái gì đó cho hắn.
Từ đầu chí cuối, ánh mắt của cả hai người bọn họ vô cùng lạnh lẽo.
Đến khi Lâm Bối Na đi xuống thì đúng lúc tên kia rời khỏi.
Tô Tuyết đi vào, nhìn thấy Lâm Bối Na đứng thù lù ở phía trước, cô ta giật mình. Sau khi định lại tinh thần, Tô Tuyết mỉm cười chào Lâm Bối Na.
"Anh chàng lúc nảy là ai đấy? Người yêu sao?"
Tô Tuyết cười gượng: "Không không, em nào yêu đương gì đâu chứ, anh ta chỉ hỏi đường thôi."
"Ồ!"
Đột nhiên câu nói cuối cùng của nam nhân viên tăng ca kia vang lên trong đầu Lâm Bối Na.
Đừng quá tin người bên cạnh mà rước họa vào thân.
Lâm Bối Na đột nhiên có cảm giác bất an và cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Tại sao một năm trở lại đây, mọi hành động của cô đối với Đoàn Cát đều bị phát hiện? Chuyện đoạn ghi âm lúc trước, rốt cuộc là từ đâu mà có?
Laptop của trợ lý Tô hoạt đông không tốt lắm.
Lâm Bối Na khẽ nhíu mày suy nghĩ.
Đột nhập hòm thư của Tô Tuyết để xem?
Như vậy là phạm pháp.
Nhưng chuyện phạm pháp mình đâu phải chưa từng làm?
Mà đột nhập bằng cách nào đây?
Đột nhiên nhớ ra một người, Lâm Bối Na lấy di động ra bấm dãy số mà cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình chủ động gọi đến.
Khi người bên kia bắt máy, cô lên tiếng: "Bây giờ gặp nhau được chứ?"
Trác Nhiên hơi ngạc nhiên, cô tại sao chủ động hẹn mình?
"Anh đang ở HongKong, gấp không?"
"Vậy thì tối nay?"
Trác Nhiên xem đồng hồ đeo tay, khẽ nhíu mày, lưỡng lự một lúc rồi gật đầu đáp: "Được."