"Chị ấy nhập viện rồi!" Lâm Bối Y đứng trước cửa phòng cấp cứu gọi điện cho Trác Phùng.
Đối phương không trả lời, tiếng tút tút đột ngột vang lên.
Lâm Bối Y quay người, xuyên qua cửa kính phòng cấp cứu, đôi mắt nhìn thẳng nhưng lại chẳng biết bản thân đang nhìn gì. Tất cả đều mờ mịt xám xịt.
Nỗi bất an dâng lên tột đỉnh.
Có lẽ không ai ngờ được Lâm gia lại có ngày hôm nay. Trái ngang, thật trái ngang!
Lần này trở về là vì phát hiện ra sự thật cái chết của cha mình, nhưng vì hạnh phúc của chị, cô không nỡ hủy hoại.
Cô đã từng đau khổ như thế nào, vật vã ra sao, làm sao có thể để chị mình chịu đựng cảm giác tương tự?
Thế nhưng...
Cuối cùng sự thật vẫn là sự thật.
Giấu được một ngày không có nghĩa là giấu được một đời.
Kẻ làm sai phải chịu tội, chỉ sợ kẻ làm sai ấy đứng trên pháp luật bằng pháp luật.
Lâm Bối Y cứ đứng bất động ở đó cho tới khi Trác Phùng chạy tới.
Không đợi Trác Phùng lên tiếng, Lâm Bối Y nói luôn: "Có lẽ chị ấy bị động thai, mà cũng có thể..." cô không dám nghĩ đến vế sau.
Động thai.
Cô ấy có thai rồi.
Anh nói câu đó trong thinh lặng.
Trong giây lát, vô vàn cảm xúc ùa đến.
Ngay sau đó từng chữ nghe có vẻ điềm tĩnh như nước của Lâm Bối Y cũng nặng dần đều: "Xin đừng làm chị ấy thêm khổ đau, hãy bỏ mặc quá khứ đi, để chị ấy được vui vẻ, được hạnh phúc." cô tin Trác Phùng hiểu câu nói này.
Vốn ngay từ đầu cô muốn Lâm Bối Na tiếp cận Trác Phùng để tiện cho việc qua lại giữa cô và Trác gia sau này. Như vậy sẽ dễ dàng thu thập và vạch được tội của Trác Cảnh.
Nhưng cô quả là kẻ ngu ngốc, ngu ngốc để chị mình dính vào chuyện này, ngu ngốc để cha mình bị sát hại khi vừa biết chuyện. Là cô không biết tính toán, là do cô.
Làm chuyện xấu rất dễ, nhưng không phải ai cũng có cái đầu để làm người xấu giỏi.
Bây giờ cô không muốn gì nữa, chỉ cần chị cô sống vui, khỏe và hạnh phúc là được.
Trác Phùng là người Lâm Bối Na yêu nhất, tin tưởng nhất. Cô biết là như vậy. Thế nên, những gì bỏ được cứ bỏ. Tất cả sai trái đều có luật nhân quả, ai gieo gì ắt sẽ gặt quả đó.
Đèn phẫu thuật đã tắt, cánh cửa được mở, bác sĩ bước ra nói với Lâm Bối Y: "Cô ấy quá yếu, cái thai không thể giữ được."
Hy vọng cuối cùng cho mối quan hệ này cũng lụi tắt.
Trác Phùng quỳ rạp xuống đất, gương mặt thất thần, tự nhủ: "Vì tôi không tốt, là vì tôi."
Sau khi Lâm Bối Na được chuyển vào phòng bệnh, Trác Phùng luôn ở cạnh cô.
Nhìn thấy cô ngủ mê, trong lòng anh đau đớn vô cùng. Những câu hỏi cứ bủa vây lấy anh nhưng không có hồi đáp.