Đêm đến, Lâm Bối Na muốn uống nước nhưng nước trong phòng đã hết, thấy Bối Y ngủ say ở sô pha, có lẽ thức hai hôm liền nên đã mệt, vì vậy cô không đành lòng gọi Bối Y dậy nên tự mình ra ngoài lấy.
Cánh cửa vừa mở hé ra thôi đã thấy hai tên mặt mày lén lút thập thò ở dãy hành lang, bọn họ như đang tìm kiếm ai đó mà dòm vào từng cửa phòng bệnh.
Lâm Bối Na cảm thấy có điều bất lành, không biết là sợ hãi điều gì, cô vội đóng cửa, khóa chốt, kéo rèm lại.
Chỉ ngay sau đó, nắm đấm cửa có động tĩnh. Kẻ bên ngoài dù biết đã khóa chốt nhưng vẫn cứ xoay, dường như một mực muốn mở ra.
Trái tim Lâm Bối Na cứ nảy lên nảy xuống bất an. Phải chăng bọn chúng là người của Trác Cảnh sai tới?
Nghi vấn này không phải là không có lý. Một kẻ mất nhân tính như hắn, chuyện gì mà không làm được?
Lâm Bối Na định mở cửa ra để chứng minh thực hư, vừa thoáng qua ý đó thì ngẫm nghĩ lại. Nếu đêm nay cô xảy ra chuyện gì cũng không sao, nhưng còn Bối Y thì thế nào? Cô hiện tại không đủ sức để đánh bại bọn chúng.
Ghé tai lại sát cửa để thăm dò, cô nghe thấy tiếng trò chuyện rất nhỏ của bọn chúng.
"Mày thấy rõ không?"
"Đúng là cô ta rồi."
"Có người tới, đi thôi."
Quả đúng là như vậy, cô nghe thấy tiếng bước chân rời đi rất nhanh, rồi sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến tới gần, rất gần, rồi không nghe thấy nữa.
Vén rèm lên, cô nhìn thấy có người ngồi bên ngoài phòng của mình. Gương mặt ấy chỉ mới một hai ngày mà đã tiều tụy hẳn.
Lâm Bối Na đặt tay lên nắm đấm định mở cửa nhưng lại thôi.
Giữa cô và người ấy là không cách nào...
...
"Xin lỗi, tại tôi có chuyện gấp, anh không sao chứ?"
Trác Phùng ngước mặt nhìn thấy cô gái xinh đẹp vừa va vào mình, trông cô có chút ấn tượng nhưng không nhớ nỗi là ai. Anh lắc đầu đáp không sao, cho đến khi cô gái rời đi thì mới nhìn thấy một hộp nhỏ xíu nằm dưới đất, nhìn qua là biết hộp loại thường dùng để đựng thẻ nhớ của các Giáo sư trong Đại học Z.
Thời gian đó anh vẫn thường xuyên đến Đại học Z để chơi bóng rổ và đọc sách trong thư viện. Lục Kiên hay phàn nàn anh về việc này, cứ rảnh một chút lại chạy đến trường mà không lo ở trong công ty.
Nhưng thực chất là anh muốn chờ đợi cô gái ấy quay lại để trả lại chiếc thẻ nhớ. Ngày tháng trôi đi, cô gái ấy dường như bốc hơi không một lần quay lại. Dần dần Trác Phùng cũng quên mất gương mặt của cô ấy.
Trong một lần xử lý xong hết công việc, mà Lục Kiên lại không có mặt ở công ty, Trác Phùng buồn chán, anh tò mò lấy chiếc thẻ nhớ ra xem có tài liệu gì quan trọng bên trong hay không, nhiều khi lại có thông tin của cô gái ấy.
Cũng nhờ vậy Trác Phùng mới phát hiện ra tội lỗi của Trác Cảnh, nhưng anh không thể nào đi tố cáo cha mình được.