Cuộc tàn sát trong rừng đã kết thúc, sắc xanh nhạt lạnh lẽo len lỏi giữa những kẽ lá, làn gió từ từ xua đi bầu không khí đẫm máu xung quanh, Thiếu Thương hít sâu một hơi, để hơi thở cay nồng lạnh lẽo đánh thức tâm trí; nàng ngoái đầu, thấy bộ áo giáp đen tuyền trên người Lăng Bất Nghi lại nhuốm màu đỏ sẫm như gỉ sắt đông máu.
Lăng Bất Nghi không bận tâm đến vết máu trên người, thông thạo hạ lệnh giải quyết hậu sự, thu xếp cho người chết người bị thương, thu thập xe ngựa binh khí… Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là quyết định xem tiếp theo nên đi đâu. Vì đồng chí lão Vạn hôn mê chưa tỉnh nên hội Trình Tụng coi Lăng Bất Nghi như người dẫn đầu, nghe theo chỉ thị là quay về dịch trạm tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong khi mọi người đang chấn chỉnh, Lăng Bất Nghi tranh thủ viết một phong thư, sau đó niêm phong rồi sai Lương Khưu Phi cưỡi ngựa chiến gửi đi.
“Chàng viết gì vậy.” Thiếu Thương hỏi.
Lăng Bất Nghi nói: “Nhắc nhở bệ hạ phái người bảo vệ Hoàng Văn, không để ông ta gặp sơ suất.”
“À.” Thiếu Thương mất ngủ một đêm, cảm thấy đầu óc cũng chậm hẳn đi.
Lăng Bất Nghi không muốn Thiếu Thương rời khỏi mình nên luôn kéo nàng đi giữa đoàn xe, theo lời của Vạn Thê Thê ấy là ‘hận không thể buộc cổ tay vào nhau’. Khi sắp lên ngựa, Lăng Bất Nghi thấy hai mắt nàng thâm sì, trong lòng mềm đi: “Cả đêm qua em đã không ngủ, nay lại gặp kinh động đáng sợ, lên xe nghỉ ngơi đi.” Giọng chàng rất mềm nhưng ngữ khí cực kỳ kiên định, vừa dứt lời đã vẫy gọi thuộc hạ đem xe ngựa tới.
Trình Thiếu Cung đứng bên ai oán, thứ nhất, mọi người ai cũng thức trắng đêm, thứ hai, tuyệt đối không có chuyện ấu muội bị kinh động.
“… Tử Phù, ý đệ thế nào?” Lăng Bất Nghi nhìn Trình Tụng.
Trình Tụng tán thành cả hai tay, nhân tiện đẩy Vạn Thê Thê lên luôn xe ngựa, thế nên Tam đệ tốt của hắn là Trình Thiếu Cung không thể rúc trong xe được nữa, đành tím tái mặt mày cầm cương lên ngựa, bông hoa mong manh biến thành bông hoa nhựa.
Vì sợ lại xảy ra tai nạn nên sau bữa ăn no nê, mọi người vội vã lên đường suốt một ngày trời, cuối cùng cũng rời khỏi đường mòn trong núi trước khi trời tối. Thiếu Thương dụi mắt, phát hiện có một nhóm ba bốn mươi người đang hạ trại ở lối ra đường mòn, đang bắc nồi nấu cơm.
Đa số bọn họ là thương binh, tiếng chửi rủa ai oán liên tục vang vọng bên tai, nhưng có vẻ vết thương không quá nặng, người tập tễnh đốn củi múc nước, người bó tay cắt thịt mổ cá.
Thấy nhóm người Lăng Bất Nghi, bọn họ lập tức vui mừng hoan hô, một thiếu niên tuấn tú mặc trang phục nho sinh chạy tới đầu tiên, Thiếu Thương đang cảm thấy quen mặt thì Vạn Thê Thê ở bên cạnh đã hô lên: “Ban Tiểu Hầu? Sao huynh lại ở đây?”
Ban Tiểu Hầu có vẻ hơi đằm tính, thấy Lăng Bất Nghi như thấy người đáng tin, vừa khóc vừa lau nước mắt: “Lăng đại nhân… Tử Thịnh đại ca, sao đến giờ mọi người mới về, nếu đám người xấu kia tới nữa thì sao, dọa chết đệ rồi! Thúc phụ đệ… Thúc phụ đệ, đến giờ vẫn chưa tỉnh! Phải làm thế nào đây…”
Lăng Bất Nghi rất kiên nhẫn trả lời từng câu một: “Nếu bọn chúng đã không cần tính mạng mọi người thì sẽ không quay trở lại tìm. Đã cho lệnh thúc phụ uống thuốc, thuốc này cần ngủ một ngày một đêm. Theo ta thấy, có thể chốc nữa lệnh thúc phụ sẽ tỉnh.”
Ban Tiểu Hầu lau nước mắt: “À, thế thì tốt, thế thì tốt quá…”
Bấy giờ, một quản sự bên cạnh hắn ta thấp giọng nhắc nhở: “Công tử, có vẻ Lăng đại nhân và mọi người đây đều rất mệt, chúng ta đã chuẩn bị lều vải và thức ăn xong xuôi, sao công tử không…”
Ban Tiểu Hầu sực tỉnh, luôn miệng mời mọi người vào lều nghỉ ngơi dùng bữa.
Bước vào lều tròn rộng rãi, Lương Khưu Khởi định tới tháo giáp cho Lăng Bất Nghi nhưng chàng lại nghiêng người, mắt nhìn thẳng Thiếu Thương, Lương Khưu Khởi thức thời, im lặng lui xuống hầu hạ. Thiếu Thương đang định kéo Vạn Thê Thê đi tìm chỗ thay quần áo thì chạm vào ánh mắt của Lăng Bất Nghi, lập tức nhanh trí đi tới cởi giáp cho chàng. Thắt lưng sắt nặng nề, miếng bảo vệ vai được đúc thành hình mãnh hổ gào thét, miếng dán ngực nạm đá đen tinh xảo, kế đến là miếng da bụng, miếng bảo vệ cánh tay, miếng bảo vệ đầu gối… Lương Khưu Khởi đứng bên cạnh, cầm lấy từng thứ một.
Không hiểu sao khi trông thấy cảnh này, Vạn Thê Thê lại không vui, có cảm giác trẻ ngoan nhà mình bị đầu gấu trong trường bắt nạt. Trình Tụng nhíu hàng lông mày rậm, Trình Thiếu Cung ngáp một cái, đấm nhẹ lên cái lưng đáng thương của mình, vờ như không thấy gì.
Lúc tháo miếng bảo vệ cổ tay cho Lăng Bất Nghi, Thiếu Thương thấy cổ tay trái của chàng buộc nhiều vòng dây mỏng cứng, dù sờ vào cũng không biết là chất liệu gì, lẽ nào là ám khí? Nàng đang định sờ lại xác nhận thì Lăng Bất Nghi đột ngột rút tay về, cúi đầu dịu dàng nói với cô gái: “Ta vừa sai người chở một xe nước suối về, có lẽ bây giờ nước đã nấu xong, em đi tắm đi, cứ từ từ, không cần vội.”
Trình Thiếu Cung khóc, cậu cũng muốn tắm lắm, cậu vừa mệt lại vừa buồn ngủ đây này. Trình Tụng không có thời gian so đo những chuyện này, thuận tay đẩy Vạn Thê Thê đến cạnh Thiếu Thương, để nàng cũng đi theo tắm rửa.
Ngâm mình trong nước nóng, hai cô gái sảng khoái tinh thần như được tái sinh lần nữa, thậm chí Vạn Thê Thê cảm thấy mình đã hiểu lầm đầu gấu trường học rồi. Khi hai cô gái vào lại lều lớn, Lăng Bất Nghi và anh em Trình gia đã thay đổi áo khoác, lau sạch tay và mặt, Ban Tiểu Hầu ân cần gọi mọi người vào ngồi.
Trình Tụng nâng cốc: “Lăng đại nhân, ta kính tạ ngài ơn cứu mạng lần này.” Nói rồi hắn dốc ngược cốc rượu, uống cạn một hơi.
Trình Thiếu Cung và Vạn Thê Thê cũng làm theo, đến lượt Thiếu Thương, khi nàng định bắt chước uống hết một hơi thì Lăng Bất Nghi đã thuận tay cầm lấy cốc rượu trong tay nàng, uống gần hết chỉ thừa một ngụm mới trả cho nàng. Thiếu Thương đón nhận ánh mắt khác nhau của mọi người, cười khan hai tiếng rồi ngửa cổ uống cạn, sau đó lại rập khuôn câu nói ‘cám ơn Lăng đại nhân’.
Mọi người xì một tiếng trong bụng, tỏ vẻ xem thường.
Đám đông vừa uống vừa nói chuyện, Lăng Bất Nghi cười bảo: “Kể ra mọi người cần phải cám ơn Ban Tiểu Hầu đấy. Nếu không phải bọn họ gặp tập kích thì ta cũng không thể đến nhanh như thế.”
Đôi đũa mộc của Ban Tiểu Hầu rung lên, thịt cá rơi xuống bàn ăn, hốc mắt ửng đỏ, xém tí lại khóc nữa.
Hoàng đế hay than Lăng Bất Nghi đáng thương, là huyết mạch duy nhất còn lại của gia tộc Hoắc thị. Nhưng thực chất trong đô thành còn có một người có thể cạnh tranh với Lăng Bất Nghi trong chuyện này, đó chính là Ban Tiểu Hầu nhà họ Ban. Ban lão Hầu gia cũng là nhân vật anh hùng dẫu đã già nhưng vẫn rất chí hướng, vậy mà bị Lệ đế ở tiền triều hại cửa nát nhà tan, con cái chết trẻ, chỉ để lại năm cháu trai kiêu dũng thiện chiến, dũng cảm gan dạ.
Nhưng một khi vận rủi đã đến, có muốn cản cũng không cản nổi. Sau mấy năm chiến sự, Ngũ hổ Ban thị chết bốn tàn một, nào là tên ngầm, phong hàn, nhiễm trùng vết thương… Tóm lại cả nhà bọn họ chuyên gặp xui xẻo mà người bình thường không gặp. Chí mạng hơn, trừ phụ thân của Ban Tiểu Hầu ra thì các cháu trai còn lại đều mất sớm, không kịp có con cái, mà người còn sống lại bị thương ở chỗ hiểm, tới giờ không vợ không con.
Vì thế mà toàn bộ Ban gia coi dòng độc đinh duy nhất là Ban Tiểu Hầu như báu vật, nghe nói trước mười tuổi Ban Gia không hề bước chân ra khỏi cửa, năm nay đã mười lăm mà vẫn chưa biết hết đường sá ở đô thành.
Thôi Hựu là người phúc hậu, xót cho nhà họ Ban chỉ toàn người già trẻ nhỏ và người khuyết tật, vì vậy luôn để mắt chăm sóc Ban Gia, tuy không thể để hắn ra trận đón địch nhưng có thể ở lại lều trướng làm công việc văn thư, nào là kiểm tra tình hình thương vong, chuẩn bị hậu cần, phân phát lương thảo… Ban Tiểu Hầu giải quyết rất đâu ra đấy.
Nào ngờ mấy hôm trước Ban lão Hầu gia nằm mơ thấy ác mộng, điềm báo đứa chắt gặp chuyện, vậy là xua Ban thúc phụ đến thăm Ban Gia, gặp rồi mới thấy không có biến cố. Doanh trại là nơi trọng địa, người ngoài không thể ở lại, cho nên hôm trước Ban Gia tự đưa thúc phụ về. Nào ngờ trên đường đưa tiễn lại gặp phải một toán cướp kỳ lạ.
Bọn chúng không nói gì đã xông lên chém giết, song thân vệ của nhà họ Ban nào phải trang trí, toàn là lão binh đã trải qua sa trường, đánh trả vô cùng quyết liệt. Khi cuộc giao tranh diễn ra gay cấn, Ban thúc phụ thấy cháu trai sợ hãi hồn phi phách tán, tức giận cầm gậy lao xuống xe giết chết kẻ thù, chẳng ngờ hai kẻ cầm đầu trong toán cướp vừa thấy Ban thúc phụ thì ngay tức khắc rút lui, để lại thi thể và thương binh ngổn ngang dưới đất, cộng thêm Ban thúc phụ bị thương nặng hôn mê bất tỉnh và Ban Tiểu Hầu ngồi dưới đất thút thít.
Sau khi khóc xong, Ban Tiểu Hầu lập tức cho người đi tìm quân đội ở gần đây, thân vệ của Ban phủ cưỡi ngựa lao đi, người đầu tiên bọn họ gặp được chính là Lăng Bất Nghi đang dẫn binh lính đi thăm dò. Bấy giờ vừa thu xếp thương vong xong xuôi, khi Lăng Bất Nghi hộ tống nhóm của Ban thị đi về thì gặp phải thị vệ của mình đến cầu cứu.
Nhóm Thiếu Thương thật sự có số đỏ. Nếu phi ngựa từ đường mòn trong rừng chạy đến chỗ của Lăng Bất Nghi sẽ mất ít nhất là một ngày, cũng không biết bao lâu mới trở về.
“Ban gia cũng gặp cướp à?” Vạn Thê Thê nghi ngờ, “Rốt cuộc có bao nhiêu toán cướp vậy.”
Ba anh em Trình gia im lặng nhìn nhau, nét mặt căng thẳng.
Lăng Bất Nghi nói: “Con đường mà Ban Tiểu Hầu đi chính là đường chính mà mọi người định đi lúc đầu.”
Anh em Trình thị à một tiếng, đã hiểu ra.
Không khí im lặng bao trùm, một lúc sau, Thiếu Thương hỏi nhỏ: “… Chàng không cần dốc sức trong quân của Thôi Hầu à?”
Lăng Bất Nghi cười nói: “Mấy hôm trước chủ lực của phản tặc đã bị tiêu diệt, phe lệ thuộc của Bành nghịch tặc lần lượt đầu hàng, ngày nào Thôi thúc phụ cũng gặp mấy kẻ khóc lóc lem nhem đến xin hàng nhận tội. Trừ thành lũy Thọ Xuân ra, Bành nghịch tặc đã mất sạch rồi.”
“Vậy vì sao Thôi thúc phụ không nhanh nhanh công phá Thọ Xuân, khải hoàn hồi triều?” Thiếu Thương hỏi.
Trình Thiếu Cung lắc đầu: “Huynh có nghe phụ thân nói, tường thành Thọ Xuân rất vững chãi, cố chấp tấn công sợ không ổn.”
Trình Tụng đồng ý: “Giờ đây Bành nghịch tặc ở thế bấp bênh, như trái cây chín muồi sắp rụng, cần gì phải lấy cái đoản của ta tấn công cái giỏi của địch, lại gây nên nhiều thương vong.”
Ban Tiểu Hầu vỗ tay: “Hai vị Trình huynh nhận xét rất đúng, Thôi Hầu cũng bảo thế, hiện tại đang lên kế hoạch ‘làm địch khuất phục mà không cần đánh’, vất vả lắm mới kiềm chế được các thế huynh đang nóng máu đợi chiến.”
Vạn Thê Thê nói xen vào: “Hẳn là những người chưa lập được công nên đang sốt ruột phải không.”
“Thê Thê, không được phỏng đoán người khác như vậy.” Trình Tụng thấp giọng quở trách vị hôn thê, song trong lòng hắn cũng nghĩ thế, nhưng nói cho cùng nơi đây cũng không phải trong nhà.
Thiếu Thương đổi chủ đề: “‘Khiến địch khuất phục mà không cần đánh’ là cái gì. Có phải là để người trong thành Thọ Xuân tự dâng đầu của Bành nghịch tặc không? Nghe nói tiền triều có vài thủ lĩnh phản loạn, cuối cùng không phải chết trong tay đối phương mà là chết trong tay người nhà.”
Lăng Bất Nghi mỉm cười với nàng, coi như ngầm thừa nhận.
Cơm nước xong xuôi, Lăng Bất Nghi đề nghị mọi người đi thăm Ban thúc phụ đang hôn mê. Chàng nói: “Mọi người gặp khắc biết.”
Trong lều bên cạnh, Ban thúc phục đang hôn mê nằm trên giường nhỏ, cơ thể băng bó dính đầy máu, mọi người chỉ vừa nhìn đã chấn động, Vạn Thê Thê còn hô lên một tiếng – thân hình của Ban thúc khá tương đồng với Vạn Tùng Bách, cả hai đều có chiều cao trung bình, có bụng tướng quân tròn tròn, nhưng Ban thúc mặt trắng không có râu, gương mặt cũng khác hẳn Vạn Tùng Bách.
Ban đêm lấm tấm sao trời, mọi người quay về lều lớn ngồi xuống. Trình Thiếu Cung mở miệng đầu tiên: “Có lẽ chuyện này là nhắm vào Vạn bá phụ.”
Trình Tụng gật đầu: “Hôm qua huynh đã hỏi A Phúc, chú ấy nói tháng trước bá phụ gặp thích khách hai lần, tự xưng là tàn dư của tiền triều báo thù cho Lệ đế, đặc biệt đến ám sát tướng soái đại quan của bệ hạ. Vì trước kia cũng từng gặp chuyện này nên bá phụ không để tâm. Nhưng giờ xem ra…”
“Xem ra là nhắm vào phụ thân!” Vạn Thê Thê bổ sung.
Thiếu Thương chợt *a* lên, mọi người nhìn nàng, nàng nhìn Lăng Bất Nghi như vừa tỉnh khỏi trong mộng: “Nên sáng nay chàng mới viết thư nhắc bệ hạ bảo vệ Hoàng Ngự sử?”
Lăng Bất Nghi mỉm cười, mọi người không hiểu. Chàng kiên nhẫn giải thích: “Sáng nay ta có cho người kiểm tra thi thể của toán cướp, bọn chúng không phải cướp bình thường mà là tàn binh từng được huấn luyện tụ tập lại.”
Thấy anh em Trình gia và Vạn Thê Thê vẫn chưa hiểu, Ban Tiểu Hầu run rẩy nói: “Ta có nghe ông cố nói, những năm qua binh họa liên miên, bại binh mất chỉ huy đã bỏ chạy tứ tác, không phải ai cũng sẵn lòng giải ngũ về quê. Dù làm giặc cỏ vẫn không thoát khỏi cảnh bị đại quân triều đình tiêu diệt chiêu hàng. Vì thế trong số chúng có rất nhiều kẻ võ nghệ cao cường, không cam lòng sống qua ngày nên mới lưu lạc giang hô, trở thành ‘hiệp khách’ được người khác thuê.”
“Như vậy mà cũng có thể gọi là ‘hiệp khách’?” Trình Tụng còn trẻ, vẫn mang theo mơ ước về cuộc sống của hiệp khách giang hồ.
“Cũng là hiệp khách.” Lăng Bất Nghi nói, “Hàn Phi Tử từng nói, Nho gia dùng văn làm rối loạn pháp luật, hiệp sĩ dùng võ vi phạm điều cấm. Tuy những lời này có thành kiến nhưng không hẳn vô lý. Thiên hạ thái bình thì bách tính mới an cư lạc nghiệp, cần gì hiệp khách nữa. Các thiếu niên trẻ tuổi hăm hở, rong ruổi giang hồ tích lũy kiến thức, kết bản trải nghiệm, dạng ‘hiệp khách’ này rất thanh nhã, không ảnh hưởng đại cục. Nhưng có vài ‘hiệp khách’ muốn tiền tài giàu sang, dĩ nhiên sẽ âm thầm làm ra những chuyện không hay ho sạch sẽ.”
“Tức là có kẻ bỏ tiền thuê đám này đến ám sát gia phụ?” Cuối cùng Vạn Thê Thê đã hiểu.
“Nhưng có liên quan gì tới Hoàng Ngự sử?” Trình Thiếu Cung hỏi.
“Huynh ngốc hả! Thế mà cũng không biết?” Thiếu Thương tức tối, “Có người chi tiền lấy mạng bá phụ, hai lần trước do bá phụ ở quận Từ có đội ngũ đông đảo nên mới hỏng chuyện. Vì vậy chúng mới âm thầm xúi Hoàng Ngự sử tố cáo bá phụ, không phải bá phụ sẽ về đô thành để thẩm tra à? Trên đường đi bác ấy có thể dẫn theo bao nhiêu người, chẳng phải sẽ ra tay dễ hơn hả!”
“Chứ không phải Hoàng Văn ám hại phụ thân tỷ?!” Vạn Thê Thê tức giận, “Tỷ chắc chắn không tha cho kẻ tặc này!”
“Dù Hoàng Ngự sự bị kẻ khác lừa tố cáo bá phụ hay dùng quỷ kế hãm hại bá phụ, nói tóm lại cũng không thể để ông ấy chết! Chỉ có sống mới có thể thẩm vấn!” Thiếu Thương trấn an tri kỷ.
Anh em Trình thị và Ban Gia đã hiểu, thầm khâm phục suy nghĩ nhanh nhẹn của Lăng Bất Nghi, sáng nay chỉ vừa cứu nhóm Vạn Tùng Bách mà đã nghĩ ngay tới chuyện muốn bảo toàn Hoàng Văn để thẩm vấn.
“Nhưng vì sao không ra tay từ toán cướp kia, nói không chừng cũng có thể tra ra được kẻ giật dây.” Trình Thiếu Cung lại hỏi.
Thiếu Thương cau mày: “Làm ăn kiểu này tất phải làm lâu dài, dĩ nhiên không thể gào thét mời chào như bán rau. Ngoài kẻ tặc cầm đầu, chỉ e không một ai biết lai lịch.” Nàng đọc nhiều sách võ hiệp như vậy nào phải uổng công.
“Vậy lùng bắt kẻ tặc cầm đầu!” Vạn Thê Thê nổi nóng.
Lăng Bất Nghi nhếch mép châm chọc: “Đi đâu bắt? Bọn chúng gặp nhau vì lợi, tản ra vì thế, lẻn lên núi sâu hoặc ẩn cư phố thị… Nếu muốn lùng bắt thì không phải chỉ một ngày là xong, hỏi Hoàng Ngự sử vẫn nhanh hơn.”
Nói đến đây, mọi người rối rít nói phải.
Trước khi sắp rời lều tròn, Thiếu Thương bỗng nói: “Thuê được cướp lợi hại như vậy, ắt hẳn kẻ giật dây cũng bất phàm. Nhưng vì sao cứ phải một hai giết Vạn bá phụ.”
Lăng Bất Nghi kéo bàn tay bé nhỏ của nàng, cười nói: “Đây cũng là một cách, đợi Vạn Thái thú tỉnh, em hỏi ông ấy đã đắc tội với ai khắc biết.”
Lúc này Thiếu Thương mới phát hiện, mọi người bao gồm cả Vạn Thê Thê đều một lòng một dạ muốn về đô thành ép cung Hoàng Văn – đúng là cái đồ không có tinh thần điều tra tội phạm! Nàng thầm xỉ vả, thế là hất tay Lăng Bất Nghi ra, nào ngờ chạm đến vết thương của chàng, Lăng Bất Nghi khẽ rên một tiếng, tay phải ôm vai cau mày nén đau.
Thiếu Thương căng thẳng: “Chàng bị thương hả?”
Lăng Bất Nghi cụp làn mi dày, khẽ ừ một tiếng.
“Đã một ngày một đêm chàng không nghỉ, chắc chắn vết thương lại nứt rồi đúng không, đi nào, chúng ta đến lều của chàng, để em thay băng cho chàng.” Thiếu Thương xuýt xoa.
Lăng Bất Nghi cười tươi, kéo tay nàng bước đi.
Nhưng đi chưa được bao lâu thì Thiếu Thương dừng chân, ngoái đầu nói: “Tam huynh đi theo muội làm gì?”
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau